🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tô Dương bê một đĩa bánh ngọt lên phòng của Quân. Cậu đang tập trung vào cuốn sách luật yêu thích của mình. Nghe tiếng bước chân, Quân ngẩng lên thấy Tô Dương đang bước vào.

- Bánh ngọt hả chị.

- Thính thế. Chị đặc biệt làm cho em đấy.

Cái món bánh ngọt chỉ có Quân dám ăn của Tô Dương. Cậu nhớ lần trước Tô Dương thử tập làm bánh. Ai ăn vào cũng nhăn mặt không dám ăn tiếp, chỉ có mỗi Quân vẫn tận lực ăn từ đầu tới cuối không dám chê một lời nào. Tô Dương lúc đó nhìn cậu ăn tưởng ngon, cô liền mới ăn thử. Ôi! Cái cảm giác ngọt không ngọt, mặn không mặn, lại thêm chút cay cay không thể diễn tả nổi. Bánh lại cứng, cháy sống không đều. Ai nấy phải nhịn cười. Bố cô chỉ nói.

- Bàn tay con gái chỉ cần làm đẹp thôi. Việc bếp núc đã có người khác lo.

Nhưng Quân vẫn ăn ngon lành. Tô Dương hỏi cậu thích ăn lắm sao. Thay vì nói” Tất cả những thứ chị làm em đều thích” cậu lại nói.

- Ngon lắm chị. Chắc khẩu vị em khác biệt.

Cả bố mẹ và anh trai đều nghĩ như vậy, nhưng chỉ có mình Quân biết cậu đang nghĩ cái gì.

Lúc này nhìn đĩa bánh của Dương đặc biệt làm riêng cho mình, ánh mắt của Quân lấp lánh. Nụ cười thanh xuân tươi rói trên môi. Anh sẽ tìm mọi cách để cô tự động đến bên mình. Dương đặt đĩa bánh trước mặt cậu, kéo ghế ngồi sang bên cạnh.

- Chị biết em xử lý Phong là vì chị. Chị cảm ơn và cũng xin lỗi vì đã gây phiền phức cho em.

Quân vừa gặm bánh, vừa nói.

- Chị là của em mà. Em bảo vệ chị là đương nhiên.

Dương trố mắt vì câu nói của Quân.

- Hả.

Quân họ sặc sụa, biết mình nói hớ. Cậu biện hộ.

- Chúng ta là gia đình.



Tình cảm chị em cứ như vậy trôi qua. Hằng ngày đến trường, nếu có ai có ý định với Tô Dương, Quân hoặc Tô Anh cũng đã nhanh chóng xử lý.

Tô Diễn và An Kỳ ngồi trầm ngâm trên ghế sopha. Ba đứa nhỏ ngồi đối diện cũng thấy bất an. Tô Anh bắt lời trước.

- Có chuyện gì vậy bố mẹ. Bố mẹ đi công tác về thì như thế này.

Tô Diễn dợm ý.

- Quân. Con nghĩ sao về chuyện sống với bố Dylan.

Quân siết chặt cốc nước trong tay. Cậu biết thế nào ngày này cũng tới. Mấy lần thấy bố Tô Diễn đã từ chối vì lúc đầu đã nói cậu sẽ ở đây đến 15 tuổi. Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải về để gánh vác trọng trách gia đình. Cậu đã lớn, thân thế của cậu cũng rõ ràng. Cậu là con trai duy nhất của trưởng nam gia tộc Kock. Cả Tô Dương và Tô Anh đều hiểu những gì xảy ra trong các gia tộc lớn. Con trai trưởng phải thừa kế và phát dương quang đại gia tộc. Không chỉ vậy, việc kết hôn gia tộc là có thể xảy ra để duy trì tình cảm giữa các gia tộc lớn và sự gắn kết kinh tế bền chặt. Cả nhà im lặng. Quân lên tiếng.

- Vâng. Con đã xa nhà quá lâu. Cũng đến ngày con phải về thôi.

An Kỳ tới ngồi bên cạnh Quân, ôm cậu vào lòng.

- Con luôn luôn là Tilo bé nhỏ của mẹ. Bố mẹ, anh chị, hai em sẽ luôn là gia đình của con. Bất cứ khi nào con cần, chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh con.

Quân rúc vào lòng mẹ òa khóc như lúc còn nhỏ. Người mẹ mà cậu đã luôn dành tình cảm đặc biệt nhất. Mẹ cũng vậy, vẫn yêu thương cậu như chính con ruột của mình.

Ngày chia tay, Quân ôm tạm biệt bố mẹ. Cậu nhìn về phía Tô Anh. Hai người ôm nhau thân thiết.

- Dù thế nào, em vẫn là em trai của anh.

- Em biết.

Tô Dương cũng ôm Quân. Nhưng cảm giác với Tô Dương lại khác, Quân siết chặt vòng tay thêm một chút, không nỡ buông tay. Món quà cậu gửi lại cho Tô Dương đã ở trên bàn cô. Có một bí mật nho nhỏ mà cậu không thể nói trực tiếp.

Hai đứa em trai nhỏ cũng đã mười tuổi. Chúng ngay ngắn ôm chân của Quân. Quân ngồi xuống ôm lại chúng tạm biệt.



Ngôi nhà cậu đã ở 10 năm sắp cách xa nhau. Cảm giác như một thứ gì đó bóp nghẹt trái tim vậy.

Quân quay mặt đi, đeo kính cản gió. Cậu tiến về phía Dylan. Thời gian không làm mất đi vẻ đẹp của Dylan, nó chỉ tô thêm một chút dư vị của sự từng trải. Giờ đây Dylan đúng chuẩn là một quý ông thực thụ với đầy đủ lõi lọc của cuộc đời. Đến bây giờ anh vẫn ở một mình, cũng không muốn có con. Anh chỉ tập trung cho sự nghiệp. Anh chào Tô Diễn và gật đầu với An Kỳ. Họ là bạn, họ cũng là gia đình.

Quân ngồi yên vị. Máy bay cất cánh lên cao, cậu vẫn cố nhìn xuống nhũng con người ở dưới đang nhỏ dần theo chiều đi lên của máy bay. Việt Nam không phải là nơi cậu sinh ra, nhưng đó là nơi cậu thấy hạnh phúc. Thời gian sẽ trôi qua, nhưng chắc chắn cậu sẽ trở lại

Quân bước vào trang viên tại Mỹ. Hai hàng người cấp dưới từ cảnh vệ đến quản gia và người giúp việc tư thế chào cúi sâu. Dylan dẫn cậu lên phòng mới. Cậu nhìn mọi thứ xung quanh vừa thân thuộc vừa xa lạ. Dylan vỗ vai cậu.

- Từ giờ con không là Tô Quân nữa. Con sẽ trở lại với đúng cái tên của con Dgon. Con hãy trở thành một con rồng hùng mạnh.

Quân cúi đầu.

- Vâng. Thưa bố.

Nhiều năm xa cách, Dylan dẫn Quân đi ôn lại một chút kỉ niệm cũ. Từng vật dụng của cậu, đến cả món đồ chơi nhỏ cậu yêu thích điều được giữ lại. Dylan dẫn Quân đến nhà kính trồng hoa ngày trước. Những bông hoa đua nhau khoe sắc. Dylan giải thích cho cậu nghe lý do ngày trước muốn cậu sang Việt Nam ở. Một phần muốn cậu ở bên cạnh An Kỳ, vì tình cảm cậu dành cho cô là rất lớn. Một phần thời điểm đó rất căng thẳng trong nội vụ chính trị của Dylan, anh không muốn cậu gặp nguy hiểm.

Hai bố con ôm nhau sau bao nhiêu năm xa cách. Quân khóc như một đứa trẻ, xin lỗi bố về những suy nghĩ không tốt về bố trước đây. Dylan vỗ vai cậu.

- Tốt. Tô Diễn và An Kỳ đã nuôi dạy con rất tốt. Bố rất vui vì điều đó. Giờ đây, con đã lớn khôn, con cần phải cố gắng để trở thành một người đàn ông mạnh mẽ về mọi mặt.

- Vâng. Con biết rồi.

Bên này trái đất, Tô Dương đang nhìn xa xăm những bông hồng Nhung mới nở. Cô nghĩ lại hình bóng của Quân cầm bông hoa đẹp nhất chạy đến trước mặt cô.

- Tặng chị này. Em mới hái đó.

Nước mắt của Tô Dương bất giác rơi. Cô ôm con gấu bông màu hồng mà Quân tặng vào lòng. Hai đứa em nhỏ của cô tung tăng dưới vườn khươ tay.

- Chị, chị ơi. Xuống đây chơi.

Vòi nước tưới ngoài vườn thành trò chơi của ba chị em. Tiếng cười giòn tan hòa lẫn nhau. Ánh mặt trời buổi sáng lấp lánh đang lau khô những giọt sương đêm còn đọng lại trên kẽ lá. An Kỳ dựa lên vai Tô Diễn nhìn xuống những đứa con của mình. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Chúng ta sẽ vẫn bước tiếp những trang sách cuộc đời mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.