Trì Viễn hay làm việc đến khuya.
Vô Hỷ sợ nhất là về đêm, cậu ngủ không sâu giấc và hay bị bóng đè. Chuyện bây giờ cần làm chính là đợi cho vị nào đó nhà mình làm xong việc mới được ngủ.
Gác đầu lên đùi Trì Viễn, Vô Hỷ dụi dụi mắt, bất mãn nhìn đồng hồ, cậu thốt lên “Douma!!!! 11 giờ rồi!!”.
“Em muốn thì đi ngủ trước đi, đừng đợi rồi văng tục như thế”, xoa đầu cậu, anh chậc lưỡi nói.
Ngẩn mặt nhìn Trì Viễn đang nghiêm túc làm việc, Vô Hỷ chán nản thở dài, lại gục đầu xuống đùi hắn. Không có gì làm, cậu vươn tay ra bóp bóp đùi Trì Viễn, lướt bàn tay dọc theo mép vải, lại nghịch hạt nút cuối cùng trên áo.
“Em đang…”
“Kích thích anh”, Vô Hỷ bình thản ngắt lời hắn, đồng thời cũng miết nhẹ lên túp lều nhỏ, đánh thức con quái vật ngủ say sau lớp quần kia. Trì Viễn bất mãn day trán, quyết định túm tay cậu kéo mạnh làm Vô Hỷ đứng lên và ngồi trên đùi hắn.
“Muốn kích thích tôi?! Tôi sẽ cho em biết thế nào là kích thích!”, Trì Viễn xé áo thun mỏng của Vô Hỷ ra, áp gáy cậu lại hôn ngấu nghiến. Vô Hỷ giằng co muốn đẩy hắn ra nhưng sau lại vô lực an vị để mặc Trì Viễn làm gì thì làm. Đến khi cậu hô hấp cực kì khó khăn, Trì Viễn mới buông cậu ra, mang theo sợi chỉ bạc mỏng lấp lánh dưới đèn.
Như dự đoán của Trì Viễn, Vô Hỷ đã hoàn toàn bị *** chi phối, cậu không tự chủ được, vươn tay mò vào quần rồi nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-bao-boi-nhu-the-nao/202828/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.