Chạy vào phòng học, Vô Hỷ nhẹ nhàng chui tọt xuống bàn cuối ngồi, không để giáo viên phát hiện.
Cậu lại tới trễ- Luân Hạo đẩy gọng kính lên và liếc nhìn Vô Hỷ. Gãi đầu cười trừ, cậu hướng tay lấy tập của Luân Hạo và nghiêm túc chép bài. Trên giảng đường, thầy giáo trẻ đang thao thao bất tuyệt.
Chuyện của cậu với Trì Viễn sao rồi?- Luân Hạo buồn chán hỏi.
Một phát khiến Mỹ Ái sâu răng – cậu lại ngáp nhẹ. Bài hôm nay nhiều quá.
Qua tiết tự học, có hai bóng người lẻn ra khỏi cổng. Họ đi đến bến xe và ngồi xuống.
Hơi đi qua phố ăn vặt tận hưởng thôi!- Vô Hỷ hào hứng nói, Luân Hạo lắc đầu chào thua với bạn mình, ăn ăn suốt ngày mà không béo lên nổi.
Xe đến, Luân Hạo cùng Vô Hỷ vào góc cuối xe ngồi. Vì dễ say xe nên cậu phải nhắm mắt lại, mà một khi nhắm mắt là sẽ lại ngủ lúc nào không hay, cho tới khi xe dừng ngay trạm tiếp theo, Luân Hạo thiếu điều đánh mặt, bóp mũi, bẹo má Vô Hỷ tới mức đỏ bừng cậu mới lơ mơ dụi mắt đi theo sau Luân Hạo.
Hai cháu vẫn ăn menu như cũ nhỉ?- ông chủ quán nhìn thấy khách quen liền cười ôn hậu. Cậu gật đầu chào ông chủ và đi vào trong. “Hết chỗ rồi, hai cháu ra trước quán ngồi đỡ đi”- ông chủ nói, Vô Hỷ và Luân Hạo đành phải đi ra lại.
Món ăn quen thuộc dần bày ra trước mặt. Đang chiến tranh giành thức ăn, Vô Hỷ bỗng cảm thấy lạnh gáy. Cậu liếc qua bên kia đường lớn, có chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-bao-boi-nhu-the-nao/202823/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.