Hạ An đang bóc quýt giúp mẹ Phó thì Phó Giản Dự mở cửa bước vào.
Mẹ Phó ngồi dậy nhận múi quýt từ Hạ An, giọng điệu chờ mong khấp khởi: "Con đưa con bé đến nơi rồi chứ?"
"Vâng."
"Tiểu Chân có nói gì nữa không?"
Phó Giản Dự: "Cô ấy nói một câu "xin lỗi"."
"......"
Phó Giản Dự bước tới bên Hạ An, nhẹ giọng: "Đã để em đợi lâu rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
"Vâng."
Phó Giản Dự dặn dò mẹ mình thêm đôi câu rồi cùng Hạ An rời đi.
Hai người ăn cơm tối ở khu vực gần bệnh viện rồi ghé qua chung cư của Hạ An, thu dọn nốt chỗ đồ còn sót lại chuyển tới căn hộ phía trung tâm thành phố của Phó Giản Dự.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Phó Giản Dự quyết định đi tắm. Trước lúc rời khỏi, để ý thấy tầm mắt Hạ An đang hướng về phòng sách lớn phía đông, hắn liền nói: "Nếu muốn thì em cứ vào trong xem thử nhé."
Thế là Phó Giản Dự đi tắm, còn Hạ An bước vào căn phòng rộng rãi kia.
Một kệ sách ba tầng được đặt ở phía đông căn phòng, tầng dưới cùng là những tài liệu liên quan đến quá trình quay phim, tầng trên cùng là mấy cuốn sách văn học kinh điển và vài món đồ nho nhỏ, thứ thu hút và níu giữ ánh mắt Hạ An là đồ vật được bày ở tầng giữa.
Một khung ảnh được bày ở phía bên trái tầng này, lồng bên trong là tấm thiệp cậu đưa năm đó.
Trong tấm thiệp ký tên người gửi là "Summer" ấy, có những dòng chữ được viết nắn nót:
"Anh đứng giữa sân khấu rực rỡ ánh đèn, còn em đứng trong hào quang anh chiếu rọi. Nếu như có thể, em hy vọng rằng đôi mắt này sẽ mãi mãi được dõi theo anh".
Cách cậu một lớp kính, một thập niên đã đi qua, trang giấy úa vàng, nét mực cũng trở nên có phần mờ nhạt.
Thế nhưng, dẫu đã hơn ba ngàn ngày đêm nối đuôi nhau trôi dạt, Hạ An vẫn nhớ như in cảm xúc của mình khi đặt bút viết nên những dòng chữ ấy.
Hạ An không biết vì sao những người khác theo đuổi thần tượng. Đối với cậu, Phó Giản Dự không chỉ đơn giản là một người xứng đáng để sùng bái, hắn còn là sắc màu rực rỡ nhất của thời thanh xuân.
Bài ca dao cậu nghe ngày nhỏ có câu hát rằng, "Trên đời này chẳng có ai sánh được bằng mẹ", ý niệm ấy đối với một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện như Hạ An sao mà quá đỗi xa xôi.
Đôi vợ chồng nhận nuôi cậu tuy rằng đối với cậu có ân, nhưng ân nghĩa lại chưa thể chuyển hoá thành tình thân rúng động lòng người. Đồng hành với cậu suốt những năm tháng thiếu thời miên man ấy, là một thiếu niên khác tồn tại nơi màn ảnh.
Chẳng ai có thể thấu tỏ, đối với cậu, hắn có ý nghĩa đến nhường nào.
Như nguồn sáng dìu dịu ủi an, nhàn nhạt toả soi nơi bờ đáy vực.
Nhận định âm ỉ nung nấu trong tiềm thức đã thôi thúc Hạ An viết nên những câu từ trong tấm thiệp kia. Và đó cũng chính là nội dung bài đăng đầu tiên trên fanpage của cậu. Từ bấy về sau, câu nói này đã dần trở thành câu cửa miệng của fan mỗi khi muốn biểu đạt tấm lòng sùng bái với thần tượng, dù chẳng mấy ai hay, nguồn gốc và hoàn cảnh xuất xứ của nó.
Từ sau lưng Hạ An, một bàn tay vươn ra phía trước chạm vào khung ảnh.
Bả vai trĩu xuống, Phó Giản Dự kê đầu sát kề bên gáy cậu, cánh tay hắn vòng qua eo vuốt ve cạnh viền khung ảnh kia, rót vào tai cậu những âm trầm sâu lắng: "Đây là món quà đầu tiên em tặng anh khi đó."
Hạ An thẫn thờ lẩm bẩm: "Không ngờ anh Phó vẫn còn giữ."
"Những món đồ em tặng anh đều giữ cả."
Phó Giản Dự ôm người trong lòng dịch qua phải một bước, cầm quyển sách đặt bên cạnh tấm thiệp kia lên.
Tuy rằng đã nhuốm màu thời gian nhưng quyển sách ấy vẫn giữ được dáng vẻ vô cùng ngay ngắn thẳng thớm.
Phó Giản Dự lật giở trang bìa, chỉ vào phần chữ ký ở mặt sau: "Xem cái này là anh có thể nhận ra em."
Hạ An cảm thấy tim mình như được ngâm trong dòng nước ấm, nỗi âu sầu bất chợt vì những ký ức năm xưa cứ thế được ủi an xoa dịu. Cậu không kiềm được nụ cười nở trên môi, khiến hai lúm đồng tiền càng khảm sâu thêm vào gò má.
Phó Giản Dự tiếp tục cái ôm từ phía sau lưng, kéo người trong lòng dịch qua bên phải, đưa tay gỡ một chiếc bút máy từ trên giá xuống.
"Ừm, cái bút này anh đã dùng từ lâu, về sau đầu ngòi bị hỏng không sửa được nữa anh cũng không nỡ vứt, vẫn cứ luôn đặt tại nơi này."
Lại dịch tiếp sang phải, ấy là món đồ thủ công có hình Gaara. Trong lúc Hạ An duỗi tay vuốt ve phần thân mũm mĩm của nó, Phó Giản Dự cúi đầu, đăm đăm trông phần má lúm khảm sâu kia mà cõi lòng ngứa ngáy. Hắn bèn khom lưng áp mặt vào đó.
Thế là khe lõm kia bị lưỡi hắn tiến công dồn dập, gặm cắn, liếm láp không ngừng, Hạ An ngửa đầu tựa vào hõm vai Phó Giản Dự thở dốc, ngón tay cậu bấu chặt lấy nhau, đầu óc nổ tung thành những mảnh hỗn độn.
Một bên còn chưa đủ, đầu lưỡi Phó Giản Dự lại chuyển tiếp sang bên kia, cứ như vậy trằn trọc triền miên, tẩm hai má cậu đến dầm dề ướt át.
Cơ thể người trong lòng ấm nóng và nhu thuận, cùng cậu điểm lại từng món quà năm xưa, Phó Giản Dự cảm thấy con thú trong hắn tựa hồ đang chực chờ, bất kể lúc nào cũng có thể xông ra khỏi lồng mà tha hồ cắn xé.
Đôi môi hắn chậm rãi lần rờ từng bộ phận trên khuôn mặt cậu, đầu tiên đôi mắt, kế đó là sống mũi, va chạm triền miên thẳng một đường, rúc đầu liếm mút phần cổ nõn nà, rồi lại trở ngược lên trên, dừng nơi cánh môi mà hôn sâu vồ vập.
Hạ An dựa người vào cánh tay hắn, nỗ lực thể hiện sự đáp lại với những đòi hỏi của đối phương, hơi thở cơ hồ đang mấp mé bờ vực cạn kiệt.
Vạt áo phông xộc xệch bị vén lên trên, lòng bàn tay ấm áp của ai kia tỳ vào làn da mẫn cảm nơi eo khiến cơ thể Hạ An không thôi bủn rủn.
Tiếng chuông điện thoại reo vang cắt ngang bầu không khí say đắm, Phó Giản Dự rề rà thả chậm nụ hôn, sau đó, hắn còn vấn vương mổ nhẹ lên cánh môi cậu thêm một chút rồi mới buông lỏng vòng ôm, ổn định lại hơi thở, cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.
Hạ An đứng sững tại chỗ đỏ mặt, giơ tay áp lên gò má mình, trái tim đập dồn thình thịch thình thịch, trong khoảnh khắc, tưởng chừng nó muốn nhảy vọt lên tận cổ họng rồi lao luôn ra khỏi đó.
Trong cái hôn chỉ mới đây thôi, cậu đã cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của Phó Giản Dự, cũng như cậu vốn đã biết sơ sơ về cách thức giao tiếp chuyên sâu giữa hai người trưởng thành. Dẫu cho Hạ An chưa từng tìm hiểu về phương diện ấy, thế nhưng như vậy nào đâu có nghĩa rằng cái gì cậu cũng không hiểu, cái gì cậu cũng chẳng hay.
Còn phía bên Phó Giản Dự, hắn nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi từ Khổng Chí.
"Alo, có việc gì?"
Khổng Chí sững sờ mất mấy giây: "Sao tự dưng giọng ông lạnh tanh vậy?" Rõ ràng mấy tiếng trước hãy còn ấm áp tươi vui tựa gió xuân, thế mà giờ lại lạnh nhạt dửng dưng đến khó hiểu.
Phó Giản Dự day day thái dương: "Không có gì, gọi cho tôi có việc gì không?"
"Ngày mai tôi định tới bệnh viện thăm cô, nhưng đột nhiên bên này lại có việc gấp, chắc sáng mai không đi được nữa. Đợi tôi xong việc, lại hẹn ông......"
Cúp điện thoại, Phó Giản Dự hé miệng thở hắt ra một hơi, rồi xoay người trở lại phòng sách.
Hạ An đang cắm cúi xem gì đó trên kệ, vừa nghe tiếng bước chân thì tức khắc quay đầu nhìn lại.
Phó Giản Dự trông bờ môi sưng đỏ của cậu thì nghĩ ngay tới những hành vi mất kiểm soát ban nãy của mình, bèn tằng hắng, trầm giọng nói: "Không còn sớm nữa, em mau đi tắm đi."
Vừa rồi đắm chìm để dục vọng lấn át, nhất thời không khống chế nổi bản thân, thế nhưng giờ đây, hắn cũng đã bình tĩnh trở lại.
Trong loại chuyện này, Hạ An có phần có quá mức non nớt, tất cả mọi thứ chầm chậm tích luỹ được, cậu đều đã gắng sức đáp trả lại hắn qua những cái hôn. Bọn họ mới chính thức yêu đương chưa lâu, hắn không muốn nhanh như vậy đã doạ đến cậu.
Hạ An tắm xong, bước vào phòng ngủ với mái đầu hãy còn ẩm ướt.
Phó Giản Dự trong bộ quần áo ngủ đang tựa lưng vào thành giường, nhác trông thấy cậu thì đặt điện thoại xuống, thẳng lưng ngồi dậy, nói: "Qua đây."
Người vừa chớm tới cạnh giường đã bị hắn duỗi tay ôm chầm, ghì sát vào tận trong lồng ngực. Hắn cúi đầu, hít hà mùi hương nơi cổ cậu, cười nói: "Thơm quá."
Máy sấy Hạ An chưa cầm ấm tay cũng bị ai kia nhanh gọn giành mất. Ngồi bên mé giường, hắn cặm cụi điều khiển nó hồi lâu giúp cậu thổi khô mái tóc.
"Muốn ngủ chưa?" Phó Giản Dự dịu dàng nhìn cậu.
"Em còn chưa viết nhật ký."
Phó Giản Dự nhướng mày: "Em viết nhật ký sao?"
"Vâng, em bắt đầu viết từ năm lớp ba," Hạ An ngượng ngùng nhỏ giọng, "Em biết thế này có chút trẻ con, rất nhiều người nói rằng chỉ có con nít mới viết nhật ký."
"Anh không nghĩ thế đâu, rất nhiều danh nhân đều có thói quen này, sự kiên trì của em là vô cùng hiếm có. Anh cũng chưa buồn ngủ, em cứ viết xong đi đã rồi mình sẽ đi ngủ sau."
Mười lăm phút sau, Hạ An trèo lên giường, Phó Giản Dự duỗi tay kéo cậu vào lòng ôm hôn âu yếm, sau đó rướn người tắt đèn tường.
Trong căn phòng tối om, hai người nằm kề bên nhau, trán Hạ Án áp vào bên gáy Phó Giản Dự, cậu nhắm mắt lắng nghe hơi thở khiến lòng mình vô cùng an tâm ấy.
"Ngủ đi."
"Vâng."
Một lát sau, Phó Giản Dự đã say ngủ mà Hạ An lại hiếm khi thao thức.
Ánh trăng hiền hoà bàng bạc xuyên qua ô cửa sổ, soi tỏ sống mũi cao thẳng và bờ môi sắc sảo của Phó Giản Dự, để Hạ An cứ muốn ngước đầu nhìn ngắm mãi thôi.
Khoảng cách giữa hai người họ thật gần, triền miên trong cái ấp ôm thân mật, Hạ An cảm thấy, có lẽ trên đời này, chẳng còn gì hạnh phúc hơn thế.
Sau một hồi lâu thật lâu, giống như bé chuột hamster mới tập toẹ ăn vụng, cậu rướn người, lén lút hôn khẽ lên khoé môi của hắn, kế đó lại yên lặng rút về, chôn đầu vào lồng ngực đối phương, rồi chìm dần vào trong giấc mộng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]