"Đừng nghĩ ngợi nhiều," lắng nghe những tâm tư của Hạ An, Phó Giản Dự vươn tay vuốt ve mái đầu cậu. Mới tắm xong cách đây không lâu, phần mái đen ẩm buông rủ trước trán càng tôn thêm dáng vẻ hút hồn trong đôi mắt hắn, "Anh còn chẳng để tâm, sao em phải lo lắng làm gì?" 
Hạ An vừa hé môi, Phó Giản Dự đã nắm lấy bàn tay cậu. Ngón tay hắn cọ xát mân mê lòng bàn tay đối phương, sưởi ấm phần da thịt nơi ấy. Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, dịu dàng buông ra lời thủ thỉ: "Anh sẽ có chừng mực mà. Những gì anh làm đều là tự nguyện, làm xong trong lòng cũng thấy rất thoải mái, lâu rồi mới có dịp thẳng thắn như vậy trên mạng. Hơn nữa, từ lâu anh đã cảm thấy đăng bài trên Weibo rất vô vị, mấy bữa tới anh sẽ bàn lại với chị Phương, từ giờ anh không sử dụng Weibo nữa, sau này tất cả thông báo sẽ để phòng làm việc phụ trách. Thật ra, có đăng bài trên đó nữa không cũng không quan trọng đến vậy." 
Hạ An lẳng lặng nghe hết lời hắn, gật đầu nói khẽ: "Chỉ là em không muốn anh Phó vì em mà bị chỉ trích nhiều như vậy." 
"Anh làm vậy không chỉ vì đồng chí Tiểu Hạ xứng đáng, mà còn vì bản thân anh nữa, " Phó Giản Dự mỉm cười bình thản, đoạn nói tiếp, "Thôi được rồi, em đừng nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, có thời gian ấy không bằng tận dụng làm chút việc khác đi." 
Hạ An ngơ ngác: "Việc gì?" 
Phó Giản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-bai/3728655/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.