Cô không trả lời, nhỏ cũng không tức giận, nhẹ nhàng hiểu ra vấn đề liền trêu "Là tiểu bảo bảo sao?"
Cô nhíu hàng mày xinh, khó chịu ra mặt "Cũng không phải con tao"
Như là vừa mới nghe chuyện kinh dị, Tiểu Bạch liền kinh ngạc không thôi, ngay cả Lạt Hạo cũng không đứng nổi nữa.
Đến rồi, từ xa liền thấy bóng dáng cao cao, khuôn mặt nhìn trời nhìn đất đi đến, lại gần chỗ cô, như hình như là không thấy cô, cô liền gọi " Này Tiểu Lạc"
Cậu thắc mắc quay đầu lại nhìn, vì cái tên này chỉ có ba mẹ mới gọi cậu thôi.
Thấy cô cậu liền vui vẻ chào hỏi "Chị ăn trưa sao?"
Cô gật đầu, điều khiến cho nhỏ và Lạt Hạo kinh hoảng là...cô cười dịu dàng, cô là cười dịu dàng, trước giờ chơi chung với nhau, cô không bày ra bộ mặt khó chịu muốn giết người thì thôi họ đã thấy hôm nay không khí tốt, đừng nói chi mơ mộng đến cô cười.
"Ăn trưa, lại đây ngồi"
Cậu liền lắc đầu khó xử "Không phải đến ăn trưa"
Cô khó hiểu, bây giờ đã 11h30 trưa rồi, 1h lại vào tiếp tục buổi chiều, không phải đến ăn trưa thì chẳng lẽ đã ăn rồi,,,nhưng tiếng chuông báo vừa tan 5 phút trước, vậu làm sao có thể ăn nhanh như vậy? "Ăn rồi?"
Cậu lắc đầu "cũng chưa"
Vậy là không ăn rồi, nhìn người cũng không có bao nhiêu thịt, vậy mà lại có chế độ ăn kiên khắc nghiệt?
Cô ngoắc cậu lại hỏi, cô biết cái người ham ăn này không có lí nào giảm cân không ăn như vậy.
"Thấy khó chịu chỗ nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-anh-den-tron-doi/176710/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.