Ngồi trước mặt người đàn ông này, cô thật sự không muốn, nhưng bây giờ tất cả điều phải nhờ vào ông ta.
Cầm điếu thuốc, ông dựa vào ghế "Hết kì cắm trại thì con hiểu việc gì sẽ đến đúng không?"
Ánh mắt cô hơi buồn, rồi như chấp nhận số phận, cô thở dài "Tôi biết điều này rất khó nhưng tôi có thể nhờ ông giúp được không?"
"Được" ông không một chút do mà vui vẻ nhận lời ngay.
"Không cần suy nghĩ sao?"
"Không, chỉ cần con nói ra ta liền làm được, trừ ở lại ngôi trường này" ông cũng không muốn như vậy, vì đây không phải chỉ có mình ông đã quyết định được hết tất cả.
"Không phải là ở lại ngôi trường này"
"Vậy thì chuyện gì?"
"Tôi muốn.... đi du học"
Ông ngã người ra ghê dựa, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, cô là bị đuổi học ở đây, bây giờ lại muốn qua bên nước ngoài để học, làm sao mà được đây.
Thấy được vẻ mặt không tin, cô kiên quyết "Tôi nhất định sẽ làm được, xin ông"
Ông càng ngạc nhiên hơn, đứa nhỏ bướng bỉnh này mà lại xin ông.
"Được thôi, nhưng tại sao con lại làm vậy?"
"Ngày mai tôi sẽ đi, cảm ơn ông rất nhiều, sau này tôi nhất định sẽ trả ơn cho ông" cô không muốn trả lời câu hỏi đó, hay không biết trả lời như thế nào.
Cô lén lút qua trại của cậu, vì cậu Nam phía bìa nên cô rất dễ vào, nhìn khuôn mặt đang ngủ say, biết bao nhiu lần làm cô đau lòng đến không thở nổi, nhưng cô vẫn yêu, yêu đến tim muốn phế.
Hôn nhẹ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-anh-den-tron-doi/1594615/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.