Nói rồi, cô đưa tay đẩy cánh cửa xe bước xuống, cái cảm giác bị người ta chạm đến đáy lòng đó, thật sự rất khó chịu. Không ngờ, một giây sau liền bị người ta kéo cánh tay, lôi trở lại trong xe.
“Anh Đoàn, anh làm gì vậy?”
Cô có chút tức giận, không hiểu nhìn hắn.
Đoàn Hồng Huyên lại không có trả lời, xoay người lật tìm trong túi bên cạnh, một lát, lấy ra một cuộn băng gạc, nắm lấy tay cô.
Cơ thể rất cao dần tiến về phía cô, với một hơi thở nội tiết mạnh mẽ.
Ngải Tử lam có chút căng thẳng cả người cứng lại.
Nếu không phải trong tay hắn là cuộn băng gạc kia, cô nhất định sẽ nghĩ rằng, hắn lại gần như này, có phải là có ý đồ xấu với cô.
Gương mặt anh tuấn càng lúc càng gần, chỉ cách cô có mười cm, Đoàn Hồng Huyên cúi xuống.
“Băng gạc sút ra rồi”
Giọng nói trầm thấp vang bên tai cô, Ngải Tử Lam đột nhiên sực tỉnh, cúi xuống thấy hắn cầm tay cô lên, bộ dạng nghiêm túc băng bó…..
Một dòng ấm áp, từ từ dâng lên trong trái tim.
Ở Ngải gia lâu như vậy, trừ khi bà ngoại còn khỏe mạnh, cô có khi nào được hưởng thụ cái đãi ngộ này….
Cô từ từ thả lỏng, thích thú nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào cửa xe. Cảm giác này, làm cô nhớ lại cảm giác ấm áp khi còn nhỏ bà ngoại băng bó cho cô.
Lông mi không nhịn được run run, khóe môi cô hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Cô không biết, bộ dáng này của cô hấp dẫn đến thế nào.
Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-vo-tan-ong-xa-tham-tinh-cua-toi/255850/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.