Lê Nguyệt Nghi sắc mặt tái nhợt
" Mẹ, con ..."
Nàng còn chưa nói xong , Cố Vân Phương liền gật đầu
" Tiểu Hề nói đúng . Con là thiên kim tiểu thư của Lê gia , làm sao có thể mặc quần áo cũ của người khác ? Phòng của con kế bên phòng của Tiểu Hề , tuy rằng không lớn bằng , nhưng mà tất cả đều do mẹ đích thân bài trí .... Đi , mẹ dẫn con đi xem !"
" ... Được , mẹ "
Lê Nguyệt Nghi lần nữa hiện lên vẻ ngoan ngoãn tươi cười , bất quá nhìn qua có chút miễn cưỡng.
Nhìn nàng bị Cố Vân Phương kéo đi sang phòng bên cạnh, Lê Sở Hề bổ nhào lên giường lớn , vừa cười vừa lăn vòng.
Phòng lớn thoải mái cùng những quần áo tinh xảo đều là Lê gia cho nàng , căn bản cũng là thuộc về Lê Nguyệt Nghi . Nhường cho Lê Nguyệt Nghi vốn không có gì , nàng cũng không phải luyến tiếc .
Nhưng nghĩ đến Lê Nguyệt Nghi khi nãy , thật sự có chút sung sướng!
......................
Buổi tối.
Lê Nguyệt Nghi nằm trên giường lớn mềm mại , nhìn xung quanh cái phòng tinh xảo , khoé miệng nhịn không được mà cười.
Sinh hoạt ở nông thôn thật sự quá là khổ sở !
Chỉ có thể miễn cưỡng ăn no mặc ấm , ngày thường cũng không có gì giải trí.
Rõ ràng đều là những bé gái bằng tuổi , rõ ràng là tiểu thiếu nữ xinh đẹp nhất lớp học , nàng chỉ có thể ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-thien-kim-gia/2773315/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.