Hắn đè cậu xuống. Nhìn vào mắt cậu một cách nghiêm túc.
Cậu mặc kệ việc hắn đang đè cậu xuống, nghĩ thầm: ' Nếu mà hắn biết Ngôn nói cho mình nghe thì coi như Ngôn không tránh khỏi kiếp nạn này rồi. Làm sao để có thể cứu luôn hai đứa đây. Ông trời sao mà lại có thể nhẫn tâm với tụi ta như vậy.'
Cậu tránh ánh mắt của Thiên Long vì từ lúc đè cậu xuống, hắn vẫn cứ nhìn vào mắt cậu, khiến cho bầu không khí càng trở nên tệ hơn.
Thấy cậu không có ý định trả lời câu hỏi mà còn cố tình tránh ánh mắt của mình, hắn liền dọa cậu:
- Ta hỏi ngươi lại lần cuối. Sao ngươi biết được chuyện này? Nếu ngươi không nói thì ta đi hỏi Ngôn đấy, thằng bé trông có vẻ thật thà hơn ngươi nhiều, mà còn thẳng tính nữa. Mà khoan....chuyện này chỉ có ta với đệ ấy biết, ta không nói cho ngươi thì chả lẽ là đệ ấy...
Hắn kéo dài câu nói cuối cùng, làm cậu rởn hết da gà. Một mực thì muốn cứu chính mình cực kì luôn ấy, mà lại muốn cứu Tiểu Ngôn nữa. Cậu cứ suy nghĩ mãi mà chả có cách gì hoàn toàn có thể cứu cả hai. Bây giờ nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có thể hi sinh một đứa. Bỗng nhiên cậu mở miệng nói:
- Lần trước, lúc ra ngoài dọn cơm thì thật ra ta... chưa hề đi khỏi hoàn toàn. Nên lúc ngươi với Ngôn đang nói chuyện thì.... ta có nghe lén được một đoạn, nên mới biết...
Nhìn cậu là hắn đã biết ngay cậu đang bao che cho tên tiểu đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/200335/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.