Nhan Tịch nổi giận đùng đùng, định chạy đi dắt xát Thiên Long về đây hỏi mọi chuyện cho ra nhẽ thì Tiểu Ngôn mới nắm chặt tay cậu lại, bảo:
- Ngươi bình tĩnh trước đã rồi muốn làm gì thì làm, mà ta nghĩ huynh ấy cũng không phải là muốn giấu ngươi đâu.
Nghe Tiểu Ngôn nói vậy, cậu cũng đành phải nghe theo. Mà Tiểu Ngôn nói cũng phải, có thể hắn không muốn nói cho mình biết vì có lý do riêng của hắn, cũng không thể tự nhiên đến trách mắng hắn được, mà lại là.... sau khi những chuyện vừa rồi vừa xảy ra. Cậu liền đỏ mặt tía tai, khiến cho Tiểu Ngôn ngồi kế bên cũng phải bật cười.
- Tịch nè, sao cứ mỗi khi nhắc đến huynh ấy thì ngươi lại hay đỏ mặt thế, có chuyện gì đã xảy ra với hai người à?
- Không có gì cả!!- Nhan Tịch vì quá ngượng mà nhạy cảm với câu hỏi vừa rồi nên hét ầm lên.
- Ta làm gì mà có xảy ra chuyện gì với tên thối tha đó chứ.
- Sao ngươi cứ gọi huynh ấy là tên thối tha thế? Huynh ấy cũng có tên đấy.
- Đối với ta thì tên ấy cứ mãi là tên thối tha nhất trần gian này, hắn phải lấy làm hãnh diện cho việc ấy đấy.
Tiểu Ngôn cũng phải đầu hàng trước suy nghĩ ấy của Nhan Tịch, cậu nghĩ thầm:' Huynh à, huynh đã tạo kỉ niệm cho Tịch xấu đến mức nào mà lại để cậu ta xem thường huynh đến mức đó thế...'
Tiểu Ngôn đứng lên và nói:
- Được rồi được rồi, dù sao thì ngươi cũng biết sự thật rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/200330/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.