- Ta còn cứ ngỡ ngươi là người có học. Ai dè, vừa mới tỉnh lại thì đã nguyền rủa ân nhân của mình rồi.- Nhan Tịch điềm đạm nói.
Vừa nghe câu đó xong, hắn liền mò mẫm suy nghĩ, nói:
- Vậy ngươi là người đã cứu ta à?
- Không phải ta thì có ai thèm để ý đến một cái xác suýt chết trong rừng Trúc Tử như nhà ngươi không.- Nhan Tịch bất lực nói.
- Vậy à? Ngươi nhìn thế mà cũng cứu người được nhỉ? Xem ra ngươi cũng có lương tâm nhỉ?- Hắn nói bằng chất giọng mỉa mai như muốn đáp trả lại câu nói vừa nãy của Nhan Tịch.
- Này!! Ngươi cũng là do ta cứu sống mà đến cả lời cảm ơn cũng không có mà bây giờ lại đáp trả ta như thế à!
- Ta không có ý gì hết nhé. Đấy là do ngươi tự suy diễn hết mà.- Hắn giả vờ vô tội như chưa nói gì.
- Thật tình. Mà chỉ có ngươi ở khu vực dưới núi thôi à. Ngươi có đi cùng ai không mà lại bị lạc vào rừng thế?
Nghe nói đến đây, hắn mới hốt hoảng nói lớn:
- Tiểu Ngôn và mọi ngươi vẫn đang chờ ta ở dưới núi! Sao ta lại quên mất chuyện này chứ.
- Khoảng bao nhiêu người?
- Tầm 500 người trở lên.
- Bây giờ ta sẽ đi xuống núi đón họ.
- Ta đi cùng ngươi.
Vừa bước xuống giường hắn đã loạn choạng đứng không vững làm Nhan Tịch phải đỡ hắn trở lại giường.
- Ngươi đứng còn không vững thì đi cùng kiểu gì. Cứ ở yên đây ăn bát cháo này, nó sẽ giúp ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/200322/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.