Tịch à....Tịch ơi....Tịch ới ời ơi......
- Huynh rỗi quá nhỉ? - Nhan Tịch càu nhàu, quắc mắt nhìn hắn.
Thiên Long cố làm dáng nũng nịu, than vãn với cậu.
- Đệ ngồi đây đọc mấy cái này mãi không chán à?
- Không chán.
- Nhưng ta chán....Hay ta đưa đệ đi xem diều nhé.
- Huynh đi đi, đệ còn phải đọc hai hồi nữa.
- Thì đi rồi về đọc sau!
- A....khoan.....
Không cho cậu kịp trả lời, hắn vác cậu lên vai, đưa cậu ra ngoài.
Mặc cậu ra sức đấm vào lưng hắn, hắn vẫn đi thôi.
- Đường Thiên Long, huynh quá đáng!
- Nhan công tử, công tử tự mình leo lên hay ra giúp ngài....
- Ta tự leo.
Nhan Tịch cau có, leo lên mình ngựa, bất cẩn bị trượt chân, may cho cậu có hắn ở phía sau nên đỡ được.
Thấy hắn cười cậu, cậu liền hóa ngượng đỏ chín mặt, đẩy hắn ra, leo lên lần nữa.
- Thấy sao? Hậu phương vững không? - Hắn cười đùa nhìn cậu.
- Huynh mau lên đi. Nhiều chuyện!
Thấy cậu xấu hổ như vậy, hắn liền bật cười, thì thôi tha cho cậu vậy.
Hắn leo lên ngồi đằng sau cậu. Đưa cậu đến một cánh đồng xanh. Trên bầu trời trong xanh kia thì dường như được tô thêm vài điểm màu sắc của những con diều, khiến cậu phải tròn mắt ngạc nhiên.
- Làm gì mà ngạc nhiên thế?
- Ta không có như huynh, trên núi Bắc Sơn không thể thả diều như ở đây. Lâu rồi ta mới thấy...
- Vậy đệ có muốn thả thử không?
Cậu đơ ra một cục, nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn thì cười với cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/1326282/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.