Châu Khương đưa cậu ra ngoài vườn để không cho người trong phòng nghe được. Hắn mặt nghiêm trọng, nghiêm túc nói chuyện với cậu.
- Ngươi thực sự muốn giúp Đường Thiên Long lên ngôi?
- Thì sao? - Cậu lạnh lùng nói.
- Thiên Long thường ngày cứ tỏ ra lười nhác như vậy thôi chứ ngươi đừng coi thường thằng bé!
- Ta đã nói là ta coi thường huynh ấy lúc nào? - Cậu hỏi cứng nhắc. - Ngay từ đầu ta cũng đã tự nhận thức được việc đó. Một người như Đường Thiên Mạt mà còn bị loại ra khỏi cuộc chơi thì làm sao ta dám coi thường huynh ấy chứ.
- Vậy sao.....,ai cho ngươi cái lá gan đó? Ngươi là muốn bị cả Hàn La diệt tộc à!? - Hắn xúc động nói.
- Ta biết làm như vậy là có lỗi với cha, mẹ, các huynh đệ và tỷ muội, và cả hàng vạn con dân Hàn La.... nhưng, ta đã quyết rồi. Nếu ta đã có cái lá gan đưa kẻ thù mạnh lên ngôi thì cũng dám đảm nhận trách nhiệm bảo vệ họ chứ. - Cậu rưng rưng nước mắt nói.
- Thái tử....
Vừa nghe thấy hai chữ đó, cậu liền lấy tay, chỉ ý hắn im lặng, không cho hắn nói nữa.
- Ta biết, phụ thân ruột của ngươi không phải người Viễn Sơn, ngươi là người duy nhất vẫn còn mang trong mình hai dòng máu Viễn Sơn và Hàn La. Nhưng ở đời cả, ngươi vẫn phải mau hiểu lòng mình mà chọn phe phái đi chứ. - Cậu cười buồn nói.
- Làm sao mà ta giết chính biểu đệ của mình được cơ chứ....- Hắn nắm chặt lấy lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/1326260/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.