- Hức...hức....
Băng Cẩn cứ thút thít mãi, hai mắt đã đỏ hoe, cả gương mặt xinh mặt của cô cũng sắp biến thành đầu heo rồi.
Nãy giờ cũng đã khá lâu, đèn đóm xung quanh cũng đã được đốt lên từ lúc nào.
Nhan Tịch quay sang nhìn cô, rồi nhẹ nhàng bảo.
- Muội thật sự là đã nhận ra rồi phải không?
Băng Cẩn chẳng nói gì, cứ tiếp tục thút thít rồi gật gật đầu.
Thấy cô gật đầu rồi cậu cũng chẳng nói thêm gì nữa.
Cô nhận ra cũng phải thôi, rõ ràng thế kia mà.
- Sao lúc đó huynh lại biết muội đã nhận ra?
Cô lúc này đã bình tĩnh lại, liền quay sang, mắt vẫn còn đỏ hoe, hỏi.
Cậu không đáp, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười xoa đầu cô, bảo.
- Huynh đoán. Có người đã nói với huynh rằng huynh rất nhạy cảm với mấy vấn đề suy đoán nội tâm con người. Nên lúc đó....huynh đã thử tin lời người đó để giúp muội. Và có lẽ là huynh đã đoán đúng rồi nhỉ?
Cậu nhấn mạnh câu cuối rồi lấy hai tay chọc vào hai bên má đỏ hoe của cô.
- Có một tiểu cô nương đang khóc ở đây này. Phải làm sao cho cô ta vui lên bây giờ nhỉ? - Cậu nói giọng dí dỏm để khiến cô vui lên.
Và đúng thật, cô cười trở lại. Nụ cười của cô như hoa Hướng dương, nhưng ánh sáng mà cô toả ra lại khiến người khác dễ chịu như hoa Anh đào.
- Trông muội như đầu heo phải không? - Cô tự ti hỏi cậu.
- Ừ. Y như đầu heo luôn. Nhưng muội vẫn dễ thương lắm. - Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/1326223/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.