* Tạch, tạch, tạch,...*
Tiếng đá văng trên nước càng ngày càng mạnh, dường như Băng Cẩn muốn trút giận lên cả con sông.
Biết là nếu nói nặng lời thì sẽ khiến Tiểu Ngôn buồn nên mới ngồi đây lấy đá lấy nước làm bia đỡ đạn đấy thôi.
Tự nhiên từ đằng xa, một viên đá bay tới, văng xa hơn hẳn những viên mà cô vừa ném.
Cô liền ngoảnh đầu lại xem xem cái tên gan to không sợ trời là ai mà lại dám làm phiền Đường Băng Cẩn đang bực mình.
Đó là Tiểu Ngôn, trong tay cậu lúc này là một đống đá nhỏ đủ kích cỡ, miệng thì mỉm cười dịu dàng để dỗ dành cô tiểu muội muội bướng bỉnh của mình.
- Huynh tới đây làm gì!!!?
Vừa thấy cậu, cô liền gào to lên, cô đuổi cậu đi.
- Hồi nãy huynh ném xa hơn muội đó nha! Vậy có được coi là thắng rồi không?
Mặc kệ cô có quạu quọ như thế nào, cậu vẫn cố nói đùa cho cô vui.
Nhưng cô là một đứa trẻ mà, đã vậy, lại còn là Băng Cẩn công chúa, cái tính mà đã không bướng thì cũng là cố chấp.
Cô mặc kệ cho Tiểu Ngôn có làm gì thì vẫn đứng đó ra sức ném cho xã hơn cậu.
Tiểu Ngôn cũng chẳng chịu thua, liền chạy lại đứng kế bên cô rồi cầm đá ném đi thật xa.
Dường như những viên đá mà cậu ném đều xa hơn hẳn cô cả khúc, nhưng cho dù là vậy cô vẫn cố ném xa hơn cho bằng được.
Nhưng có cố ném tới mức muốn rụng cả hai tay thì cô cũng sẽ chẳng bao giờ ném xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/1326221/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.