Chương trước
Chương sau
- Ngươi lại giận hả? - Nhan Tịch điềm đạm hỏi khi cùng hắn đi tới thư phòng để họp. Mặt thì vẫn cứ nhăn nhó mà chẳng nói chẳng rằng. Cậu bất lực vì cái tính trẻ con của hắn, lén cười cười sau lưng hắn nhưng lại bị hắn phát hiện ra, nắm lấy tay cậu, ép cậu vào tường rồi hỏi:
- Nãy ngươi với Ngôn nói chuyện gì?
- Ta thắc mắc là tại sao công chúa là con gái của phe địch mà mọi người lại nhiệt tình như vậy.-Nhan Tịch thành thật khai báo vì thấy hắn nghiêm túc quá. Mặc cho đã biết được điều cậu đã nói nhưng hắn vẫn đứng đó ép sát cậu vào tường. Có vẻ là hắn đã biết được câu hỏi khi nãy mà cậu hỏi Tiểu Ngôn nên mới càng tiến đến gần cậu hơn, cậu thấy vậy nên liền tinh nghịch cắt ngang bầu không khí, cậu hỏi hắn:
- Ngươi không định đi tới thư phòng à? - Rồi cười một cách đáo đểu, nhìn hắn. Thế là hắn phải bất đắc dĩ mà buông cậu ra.
Cả hai cùng đi về phía thư phòng, tới nơi, vừa mở cửa ra thì cậu đã không thể tin vào mắt mình. Căn phòng rất ư là ngăn nắp và gọn gàng của cậu đã bị hai đứa ngốc bầy ra thành một bãi đồ ăn vặt gồm khô bò với khô mực các thứ.
- Hai người làm gì mà chậm vậy. A huynh! Tụi muội có mang thêm rượu nữa nè! - Băng Cẩn vừa thấy Thiên Long xuất hiện thì liền rút ba chai rượu cỡ khủng ra rồi cười thật tươi.
- Ơ...Không phải muội chưa tới tuổi để uống cái này sao? - Nhan Tịch ngỡ ngàng chỉ chỉ về phía mấy chai rượu đó rồi trợn tròn mắt hỏi.
- Ngươi nói gì vậy? Con bé này đã biết uống mấy thứ này từ năm 15 tuổi rồi. Ta có kể với ngươi là nó rượu chè lắm mà.
Lúc này cậu mới nhớ ra câu chuyện về cô công chúa bá đạo, khi nghe hắn kể cậu còn ngỡ là hắn chỉ bịa ra, ai dè lại trời đánh tới mức này. Thiên Long cũng ngồi xuống mà nhập hội với hai tiểu đệ muội của mình. Băng Cẩn thấy cậu vẫn cứ đứng thẫn thờ ở đó nên liền vui vẻ nói:
- Sao ngươi lại cứ đứng đó vậy? Mà Tịch nè, tửu lượng của ngươi là bao nhiêu? Hơn một chai này không? Để ta còn tranh thủ lấy thêm.
Uống hết một chai khổng lồ này á? Điên rồi sao? Cậu uống còn chưa tới được 2 chén nhỏ là đã không được tỉnh táo rồi, làm sao mà uống hết được chai này chứ. Theo như cậu biết thì hình như Băng Cẩn đã giành lấy hai chai bự, Tiểu Ngôn thì đã giành lấy một chai, và không chỉ mỗi ba chai đó mà ở dưới sàn còn có rất chi là nhiều chai theo nhiều kiểu khác nhau mà toàn là cỡ khủng. Thấy hắn ngồi kế bên mà chẳng giành lấy chai nào cho mình nên cậu mới liền hỏi:
- Ngươi không định uống hả?
- Lần trước ta có uống mà lại để cho ngươi chăm sóc nên lần này ta sẽ không uống, đợi ngươi say rồi thì đưa ngươi về phòng.
Cái tên thái tử này đang biện lý do thì có, ở đó mà bày đặt đùng đẩy cho cậu. Hắn biện lý do như vậy cũng vì muốn biết khi cậu say thì sẽ trông như thế nào thôi.
- Không phải chúng ta ở đây là để bàn bạc chuyện quân sự sao? Sao lại thành tiệc nhậu rồi?
- Thì bàn xong rồi nhậu. - Băng Cẩn vui vẻ trả lời, trên tay thì đang cầm một miếng khô bò để bắt đầu bàn tiệc này. Thấy cậu vẫn còn lo lắng không yên nên cô liền rủ rê cậu:
- Tịch nè, ta gọi ngươi như vậy nha! Thật ra là lần này ta đã trốn nhà nữa rồi nên sẽ không bị tìm thấy đâu, muốn về khi nào thì về. Thời gian còn dài lắm, ngươi cứ ăn chơi thoải mái đi rồi mai bàn cũng chả sao. Hay ngươi nỡ bàn bạc mấy cái chuyện nhạc nhẽo đó khi ta mới lên đây, cái ngọn núi này không phải dễ dàng gì mà đi lên được đối với một thiếu nữ mới lớn như ta đâu... - Rồi cô bĩu môi, tỏ vẻ tội nghiệp để cậu mềm lòng mà cho qua.
Mà đúng là cậu mềm lòng thật, liền hối ha hối hả dỗ dành cô rồi còn ngồi xé khô cho cô nữa. Hai huynh đệ kia thì cứ ngồi che miệng cười vì trông cô gian quá còn trông cậu thì lại ngây thơ quá. Vậy là cậu thấy cô cứ nhõng nhẽo mãi nên liền nói:
- Thôi mà. Hay là bây giờ muội muốn ta làm gì thì ta làm cái đó. Được không?
- Vậy huynh uống rượu với muội đi. Coi như là chúng ta đã trở thành đôi huynh muội tốt của nhau.
- Nhưng...ta không... - Chưa cho cậu nói hết câu thì cô đã liền bĩu môi làm nũng nên cậu đành đồng ý. Thiên Long ngồi đối diện liền nhìn cô gật đầu ý bảo:" Muội làm tốt lắm.". Băng Cẩn cũng ngồi cười cười, mắt tỏ ý:" Huynh nợ muội lần này."
Cô liền lấy một chai rượu rồi rót đầy chén cho cậu, bắt cậu uống, cậu cũng nghe lời rồi uống. Uống hết một chén thì cậu lại bị Tiểu Ngôn rót đầy cái chén không đó rồi bảo:
- Tịch! Lần đầu uống mà đã uống được như vậy là rất tốt. Uống hết chén này thì coi như ngươi nhập tiệc được rồi.
Cậu nghe lời Tiểu Ngôn mà liền uống cạn chén thứ hai. Uống mới hết, chưa kịp rót tới chén thứ ba thì cậu đã liền gục xuống bàn ngủ, mọi người xung quanh ai cũng vô cùng lấy làm ngạc nhiên, không thể tin được lại có người có tửu lượng kém đến vậy.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.