- Ngôn! Mau đi theo dõi tiếp, tìm xem ai là người có quyền nhất trong số đó rồi quay về đầu chợ gặp ta với Tịch. 
- Ừm. 
Tiểu Ngôn vừa dứt lời thì đã liền chỉnh trang lại mặt nạ rồi chạy đi. Suy nghĩ của Nhan Tịch bây giờ là dù biết là có vẻ mình đang gặp nguy hiểm nhưng vẫn cảm thấy ngưỡng mộ sự chuyện nghiệp của hai tên huynh đệ này vô cùng. 
Hắn bế cậu chạy về hướng đầu chợ, chạy được một lúc thì cậu cảm thấy càng ngày càng ngại, dù lúc đầu hắn có bảo là phải nghe theo hắn để giữ lấy mạng của cả ba nhưng cứ thế thì hắn sẽ làm cậu phải chạy đi mất. 
- Nè thái tử. Dừng, dừng lại cái đã. 
Hắn nghe lời cậu rồi từ từ dừng lại, hỏi cậu: 
- Sao vậy? Thời thế đang gấp rút nên ngươi đừng có khó chịu nữa. Cố ngoan tí xíu đi. 
- Không phải. Ý ta không phải vậy. Mà ta muốn ngươi bỏ ta xuống, ta chạy nhiều khi còn nhanh hơn là ngươi vừa bề ta vừa chạy đấy. 
Đúng thật là tốc độ chạy của cậu rất nhanh, hắn nghe lời cậu mà thả cậu xuống cũng là chuyện đơn nhiên vì dù sao thì hắn cũng đã được chứng kiến bao phen chạy trốn thần sầu của cậu rồi. 
Hắn thả cậu xuống rồi liền nắm lấy tay cậu dắt cậu chạy theo. Nhiều người đi đường thấy hai bọn họ cứ chạy mãi nên cứ tưởng nhầm là nhà của họ có chuyện gì, thì đúng là có chuyện thật nhưng lần này lại vừa liên quan đến sự sống còn mà lại liên quan thêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-quan-su/1326194/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.