Đối diện khách sạn có một công viên, Tạ Ly nắm chặt tay Diệp Ngưng dẫn cô vào, đầu tiên là đi qua con đường lát đá cuội giữa những tán cây, sau đó đến quảng trường nhỏ ở giữa. Diệp Ngưng không nói được vì sao tim cô đập rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trên quảng trường nhỏ vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều bác trai bác gái khiêu vũ ở đây. Tạ Ly kéo cô ngồi xuống băng ghế, sau đó mới buông tay. Anh đưa cô đến đây không phải muốn cho cô ngắm hoàng hôn đó chứ? Trong lúc trái tim Diệp Ngưng gõ từng nhịp trống nhỏ, anh chậm rãi cất lời. “Em cảm thấy đợi đến khi hai chúng ta già rồi, anh dẫn em đến nơi này khiêu vũ có được không?” Anh dẫn cô đến? Trong nháy mắt Diệp Ngưng bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh, anh đang ám chỉ với cô điều gì đây. Tạ Ly đột nhiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Phía sau anh là ánh đèn đường phát sáng rực rỡ, khuôn mặt anh được phản chiếu trong ánh đèn, vừa hoàn mỹ lại thanh tú. Thời khắc này, gió đêm dường như mềm mại hơn rất nhiều. “Anh có bí mật này muốn nói với em.” Anh khẽ nâng môi mỏng, chậm rãi tiến sát bên tai cô. “Bí mật này chính là_______” Giọng nói trầm thấp bên tai, khiến tim Diệp Ngưng đập nhanh hơn. Giống như cô đã đoán trước được anh muốn nói gì, nhưng lại như đoán không ra anh sẽ nói gì. Sau mấy giây kéo dài từ cuối, anh thì thầm: “Anh thích em, Diệp Ngưng.” Lời nói đó vừa xong, tiếp theo chính là_____ “Chúng ta ở bên nhau đi.” Trái tim bị ném lên cao lại rơi xuống đất, rồi lại lập tức bật lên, rất giống đang ngồi tàu lượn siêu tốc. Diệp Ngưng có cảm giác như mọi thứ xung quanh đều rơi vào yên tĩnh, ngay cả tiếng nhạc khiêu vũ ở quảng trường cũng không nghe thấy nữa. Sau khi nói xong câu nói đó, tâm tình Tạ Ly ngược lại vô cùng bình tĩnh. Đây là lời anh đã cất giữ trong lòng rất lâu, giây phút nói ra mới phát hiện, thật ra cũng không khó nói như vậy. Diệp Ngưng biết bản thân không thể im lặng quá lâu, cô vừa muốn mở miệng, lại bị anh chặn lời: “Em không cần trả lời anh ngay bây giờ, anh hy vọng em có thể bình tĩnh lại, tự hỏi xem mối quan hệ của hai chúng ta có thể tiến thêm một bước hay không.” Anh hy vọng quyết định của cô khi đưa ra là sau khi đã trải qua suy nghĩ cân nhắc, mà không phải là dựa vào sự phán đoán chủ quan, nói như vậy là vì, cô tám chín phần là muốn từ chối anh. Cho nên, anh mới đem những lời chưa nói của cô chặn lại. Diệp Ngưng đương nhiên cũng nhìn thấu được mục đích của anh, cô nhịn không được mà bật cười. “Đàn anh, anh thật là một người rất thông minh.” “Hãy bình tĩnh mà suy nghĩ, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.” Diệp Ngưng rũ mắt, nhìn những ngón chân của mình, do dự một lúc rồi nói: “Em vừa trải qua một cuộc tình thất bại, không muốn bước vào mối quan hệ tiếp theo sớm như vậy, mặc dù hai chúng ta trước mắt khá hợp nhau, nhưng không có nghĩa là khi chúng ta ở bên nhau sẽ tốt đẹp.” “Vậy em cảm thấy cần bao lâu?” Diệp Ngưng lắc đầu. “Em không biết.” “Thật ra anh có thể chờ được, nhưng anh sợ em sẽ bị người khác cướp mất.” Tạ Ly thẳng thắn nói, nếu không phải đêm nay nhìn thấy cô cùng Tô Cảnh Sơ nói chuyện, anh cũng không xúc động như vậy. Diệp Ngưng nghe anh nói vậy, lấy hết can đảm hỏi: “Đàn anh, em có thể biết anh bắt đầu thích em từ khi nào không?” “Bí mật này, chờ đến ngày kết hôn anh sẽ nói cho em biết.” Nghe anh nói, Diệp Ngưng hơi giật mình. Cái này cũng quá xa rồi. Kết hôn cùng Tạ Ly? Vì sao cô nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. “Em biết nhảy không?” Anh chuyển đề tài quá nhanh, bỗng nhiên hỏi một câu không liên quan chút nào. “Khi còn nhỏ có học qua ba lê, sau này vẫn tiếp tục kiên trì.” “Em nhìn xem bác kia nhảy tốt thật, chúng ta đến học hỏi bác ấy đi.” Diệp Ngưng không chút do dự lập tức lắc đầu, “Em không muốn.” Nhìn cô hoảng sợ thành thế này, Tạ Ly cảm thấy rất buồn cười. Anh kéo cô đứng dậy, thật sự dẫn cô qua đó. “Dẫn em đi cảm nhận trước cuộc sống của người già.” Hai người vừa đi qua, ông bà xung quanh nhìn về phía họ. “Chàng trai trẻ, mang bạn gái đến rèn luyện à.” “Cô ấy muốn cùng các bác học nhảy quảng trường, ông bà, mọi người dạy cô ấy với ạ!” Diệp Nhưng kinh ngạc trợn to hai mắt, ai muốn học? Tạ Ly thực sự là muốn đào cho cô cái hố. Có một bác mặc đồ đỏ rất vui mừng kéo Diệp Ngưng lại. “Để ta dạy cho con nhảy, bọn họ ở đây đều do ta chỉ dạy.” Trong lời nói lộ ra vẻ tự hào mạnh mẽ. Diệp Ngưng thấy bác gái có lòng nhiệt tình như vậy, chỉ có thể căng da đầu ra mà học. Cũng may khi còn nhỏ cô từng học một chút vũ đạo cơ bản, nên nhìn qua cũng không cứng nhắc. “Nào, một hai ba bốn…Hai hai ba bốn…Năm sáu bảy tám.” Bác gái dạy vô cùng nghiêm túc, bước nhảy uyển chuyển cứ như cánh bướm bay lượn trên mây. Diệp Ngưng nghiêm túc cùng bác gái học tập, các ông bà khác cũng đến xem, khen cô nhảy cũng không tồi. Bị nhiều người nhìn như vậy, áp lực tâm lý của Diệp Ngưng càng lớn. Tạ Ly lén lúc lấy điện thoại ra quay video cô, Diệp Ngưng chỉ lo cúi đầu nhìn bước chân của bác gái, không để ý đến. Chờ đến khi cô ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Tạ Ly giơ điện thoại về phía mình, cô kích động vội vàng lên tiếng, “Anh đừng có chụp.” Khóe môi Tạ Ly nở nụ cười, nhìn về phía cô quơ quơ điện thoại. “Nhảy cũng không tệ.” Diệp Ngưng đỏ như máu dồn ở mặt, thật vất vả mới học xong điệu nhảy này, bác gái lại nhiệt tình dắt cô nhảy cùng họ một lần nữa. Nhảy thì nhảy. Diệp Ngưng cũng buông thả bản thân, dưới bầu trời đêm, cô mặc một bộ váy màu xanh lam, góc váy gợn sóng nhẹ nhàng tung bay theo chiều gió, phản chiếu vào ánh mắt của Tạ Ly, vượt qua tất cả cảnh đẹp trên đời. Hóa ra chỉ cần nhìn thấy cô, cảm giác mọi thứ đều trở nên tốt đẹp. Chính anh cũng không nhận ra, trên mặt anh đã tràn ngập nụ cười rồi. Nhảy xong một điệu nhảy, Diệp Ngưng chào tạm biệt các bác, bọn họ còn nhiệt tình mời cô, về sau lại đến đây nhảy cùng bọn họ. Diệp Ngưng đồng ý, vẫy tay đi đến trước mặt Tạ Ly, đưa tay về phía anh. Tạ Ly nhướng mày, làm bộ như bản thân nhìn không hiểu. “Đàn anh, giao điện thoại của anh ra đây.” Diệp Ngưng híp mắt, “Anh như vậy chính là đang xâm phạm quyền chân dung cá nhân của em.” “Không được sao?” Ánh mắt anh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, làm cả mặt cô đều đỏ lên. Diệp Ngưng đảo mắt, thấy di động của anh đang cầm trong tay, muốn nhân lúc anh không chú ý cướp lấy, kết quả cô vừa di chuyển, anh đã nâng cánh tay lên. Lần này, cô không chỉ chao đảo, mà còn ngã về phía trước theo quán tính. “Em muốn anh ôm sao?” Cùng với lời này, cô rơi vào trong một vòng tay ấm áp. Diệp Ngưng ngã vào đôi mắt sâu như biển, nhìn khuôn mặt tuấn tú ở gần mình, vẻ mặt cô như đông cứng lại. Ánh đèn chiếu vào mặt anh, ngược bóng tối, đẹp không thể tả. Tạ Ly nhìn cô, kiềm lòng không được mà cúi đầu, ngay khoảnh khắc chóp mũi của anh sắp chạm vào cô, Diệp Ngưng bỗng nhiên quay đầu. Lúc này, anh bừng tỉnh có cảm giác như vừa tỉnh dậy từ giấc mộng. “Đàn anh, muộn rồi, chúng ta trở về thôi.” Diệp Ngưng nhẹ nhàng đẩy anh ra, đứng vững lại. Tạ Ly đáp lại. “Đi thôi.” Đưa cô đến cổng tiểu khu, lúc Diệp Ngưng đang muốn xuống xe, Tạ Ly lại nhắc nhở một câu: “Đừng quên, suy nghĩ thật kỹ nhé.” “Thời gian sắp tới em thật sự không nghĩ…” Diệp Ngưng không muốn dễ dàng bắt đầu một mối quan hệ, chính vì anh quá tốt, nên cô không muốn tùy tiện bắt đầu. “Không sao, em có thể suy nghĩ một thời gian, chỉ cần suy nghĩ rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với anh.” Anh đã chính thức tỏ tình, kế tiếp chính là chờ cô cho anh một đáp án. ………. Diệp Ngưng cùng Quách Thiến thêm bạn tốt, cô ấy rất nhanh liền liên lạc với cô, hẹn cô cùng nhau ra ngoài dạo phố. Diệp Ngưng lấy lý do gần đây tương đối bận mà từ chối. Trước kia khi còn nhỏ, cô và cô ấy có thể đi chơi với nhau, nhưng sau khi lớn lên, hai người càng bất đồng quan điểm, rất khó làm bạn. Quách Thiến nhắn lại cho cô, khi nào cô có thời gian rảnh lại hẹn cô ra ngoài. Diệp Ngưng nghĩ thầm, khả năng đời này cô ấy cũng sẽ không đợi được ngày đó. Có điều cô không ngờ chưa đến hai ngày đã ngẫu nhiên gặp Quách Thiến. Căn biệt thự nhà cô trước đó cho thuê, có thể dọn tới gần đây.Lúc Diệp Ngưng cùng ba cô đến đó, cô ấy lái xe bên cạnh cô, vừa thấy cô liền hạ cửa sổ xe xuống. “Diệp Ngưng.” “Thật trùng hợp.” Diệp Ngưng quay đầu nhìn về phía cô ấy. “Nhà tớ chuẩn bị sửa chữa một chút, tớ vừa mới hẹn nhà thiết kế, cậu có muốn cùng tớ đi xem không, đưa ra cho tớ chút ý kiến? “Không được đâu, tớ không biết nhiều về trang trí.” “Không sao.” Thái độ của Quách Thiến quá mức nhiệt tình, liên tục mời cô. Diệp Ngưng đoán cô ấy chắc chắn có chuyện muốn nói, liền đồng ý, muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn nói gì. Vừa đi vào nhà Quách Thiến, Diệp Ngưng đã bị bụi làm cho sặc. “Còn chưa kịp dọn dẹp, cậu đừng chê bai nhé!” Quách Thiến nói xong câu này, sau đó lại nói: “Cách trang trí của biệt thự này là phong cách mười năm trước. Tớ đã quen với cuộc sống ở Mỹ, cảm thấy cách trang trí này quá tầm thường, vẫn là phong cách Mỹ thuận mắt hơn, cậu thấy thế nào?” “Cậu nói đúng.” Diệp Ngưng thuận miệng phụ họa một câu, căn bản là cô không nghe vào. Quách Thiến cùng cô nói chuyện nửa ngày, Diệp Ngưng thấy kiến trúc sư còn chưa đến, liền hỏi cô ấy một câu. “Có thể là bị trì hoãn trên đường, để tớ đi gọi điện thoại một chút.” Nói xong, Quách Thiến lấy điện thoại, giây phút cô ấy giơ tay ra, Diệp Ngưng nhìn thấy chiếc nhẫn vô cùng lớn, đặc biệt lộng lẫy. Cô vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng Quách Thiến lại chủ động giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tớ còn chưa có đối tượng đâu, này là nhẫn mà ba tớ đã tặng vào sinh nhật, ông ấy nói ông ấy phải là người đàn ông đầu tiên tặng nhẫn cho tớ.” Diệp Ngưng gật đầu hiểu rõ, không nghĩ tới cô nàng lại hỏi cô, “Cậu cũng chưa có đối tượng hả? Lần trước tớ nghe nói Tạ Ly theo đuổi cậu, chuyện này là thế nào vậy?” “Thì như những gì cậu đã nghe.” Thấy Diệp Ngưng chỉ nói như vậy, ánh mắt Quách Thiến lóe lên, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu nghĩ sao về anh ấy? Sao không đồng ý sự theo đuổi của anh ấy đi?” “Vẫn chưa đến thời điểm, tớ vẫn cần thêm thời gian để tìm hiểu đối phương.” Câu trả lời này của Diệp Ngưng làm Quách Thiến không đoán được ý của cô. Theo lý mà nói, Tạ Ly chính là người đàn ông xuất sắc, Diệp Ngưng rõ ràng là không có lý do cự tuyệt anh ấy, vì sao lại không đồng ý? “Không phải cậu nói gọi điện cho nhà thiết kế hay sao?” “Ồ, phải rồi.” Quách Thiến vội vàng đi gọi điện thoại. Rất nhanh, cô ấy liền treo điện thoại, nhìn Diệp Ngưng nói: “Anh ta có chút bận, nói nửa giờ nữa mới qua đây.” “Tớ về trước đây, tớ tìm ba tớ còn có chút việc.” “Ừ.” Quách Thiến gật đầu, đưa Diệp Ngưng ra ngoài. Diệp Ngưng về đến nhà, Liễu Như đang ở trong phòng khách đọc sách, cô vừa thấy bà ấy, liền gọi: “Dì Liễu.” Liễu Như lập tức vội vàng đặt quyển sách xuống, Diệp Ngưng nhìn đến bìa sách là—— Làm thế nào để trở thành người mẹ tốt. Không phải bà đã mang thai rồi chứ? Nhưng ba cô không nói gì với cô hết! “Ba của con ở trên lầu.” Liễu Như biết Diệp Ngưng không có gì muốn nói với bà. “Vậy con lên trước đây.” Sau khi Diệp Ngưng vào thư phòng, liền trực tiếp hỏi ba cô: “Hai người không phải muốn sinh đứa thứ hai hay sao? Dì Liễu đã có động tĩnh gì chưa?” “Không có đâu, nếu có động tĩnh, làm sao ba có thể không nói cho con biết được?” Cũng đúng. Diệp Ngưng nghĩ thầm, mở miệng nói: “Vậy ba phải nói cho con biết đầu tiên.” “Tất nhiên rồi, con là con gái cưng nhất của ba mà.” Diệp Minh Lâm cười, hỏi cô: “Nhìn xem bức tranh chữ này ba viết như thế nào?” Ông chuyển sang đề tài khác, Diệp Ngưng cuối đầu nhìn xuống. “Mới một thời gian không gặp, kỹ năng của ba lại tiến bộ hơn nhiều rồi.” “Ba đang chuẩn bị cho kỳ thi thư pháp. Con cũng tham gia cùng ba đi.” “Vâng.” Diệp Ngưng mỉm cười đồng ý. …… Hứa Xán Xán cùng Giang Viễn cãi nhau ầm ĩ gần một tháng, cuối cùng vẫn là dứt khoát chia tay. Mặc dù ngoài mặt Hứa Xán Xán trang điểm xinh đẹp rạng rỡ, nhưng Chu Mạt biết, cô ấy chỉ khóc khi một mình, sợ người khác nghe thấy, cho nên mỗi khi nghe thấy động tĩnh gì, Chu Mạt đều vờ như không nghe thấy. Suy sụp nửa tháng, Hứa Xán Xán lần nữa phấn chấn trở lại, thề là muốn tìm một người tốt hơn Giang Viễn, làm anh ta tức chết. Hứa Xán Xán và Diệp Ngưng bất đồng quan điểm, cô cho rằng chia tay chính là tạm biệt, lần sau sẽ tốt hơn, nếu tình yêu không thành thì có vấn đề gì? Tìm người đàn ông có ba chân thì có gì khó? Đến nhiều nơi khác rồi cũng sẽ gặp được những người tốt hơn. Vì thế, Hứa Xán Xán hẹn Chu Mạt còn có Diệp Ngưng cùng nhau đến quán bar tìm trai đẹp. Chu Mạt và Diệp Ngưng đi theo cô ấy chỉ đơn giản vì không yên tâm. Hứa Xán Xán lại mang theo tâm trạng tức giận, cô nàng nhất định phải phân cao thấp với Giang Viễn, ai nói rằng mình không thể quên được anh ta. Đèn vừa lên, không khí bên trong đã vô cùng náo nhiệt, trên sàn nhảy đều là những người trẻ tuổi có cả trai lẫn gái. Hứa Xán Xán lôi kéo hai cô cùng lên sàn nhảy, Diệp Ngưng vội ngăn lại, nói nơi đó đều là đám con trai muốn chiếm tiện nghi. Cô ấy dửng dưng xua tay, “Ôi trời, bây giờ là thời đại nào rồi, cậu đừng quá bảo thủ, chúng ta cứ thoải mái đi.” “…” Diệp Ngưng bị nghẹn không nói nên lời. Chu Mạt một tay kéo Hứa Xán Xán lại, “Đừng nói hươu nói vượn (*),bọn tớ theo cậu đến quán bar là muốn để cậu thả lỏng tâm trạng một chút, không phải để cậu làm xằng làm bậy.” ( *) Nói hươu nói vượn: Nói rất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không thật, không thực tế. Ba cô gái đi đến một ghế dài, vừa mới ngồi xuống không lâu, người phục vụ đã tự nhiên bưng rượu, trái cây còn có đồ ăn vặt đến. “Xin hỏi ai là Diệp tiểu thư ạ?” “Tôi.” Diệp Ngưng ngạc nhiên nói. “Cái này có một vị tiên sinh đưa đến, ngài ấy hy vọng tiểu thư có thể ăn uống vui vẻ.” Chu Mạt và Hứa Xán Xán mắt sáng lên ngay lập tức. “Ai vậy? Đủ lớn nha!” Hứa Xán Xán cầm lấy một túi khoai tây lát. Chu Mạt trên mặt lộ ra vẻ ái muội tươi cười. “Còn cần phải suy nghĩ sao? Khẳng định là Tạ Ly!” “Không có khả năng là anh ấy.” Diệp Ngưng chắc chắn phủ nhận. “Vậy có thể là ai? Chẳng lẽ là người xa lạ nào đó, thấy cậu lớn lên xinh đẹp…” Chu Mạt còn chưa dứt lời, đã bị Diệp Ngưng đánh gãy, “Người kia biết tớ họ Diệp, cậu cảm thấy có thể là người xa lạ sao?” “Ừ… Cũng đúng.” Diệp Ngưng đứng dậy, nhìn bốn phía một vòng kiểm tra, cũng không nhìn ra ai khả nghi. “Kỳ quái, rốt cuộc là ai vậy?” Chu Mạt ở bên cạnh nói thầm, cũng bắt đầu ăn. “Hai người các cậu cũng thật lớn gan, không sợ người khác bỏ thuốc sao?” Diệp Ngưng nói đùa. Hứa Xán Xán kinh ngạc ngẩn đầu, “Khoai tây lát hẳn không có bỏ thuốc nhỉ? Tớ sắp ăn hết một túi rồi.” “Ăn đi ăn đi.” Diệp Ngưng ngồi trở lại, lấy di động ra. Cũng không có ai gửi tin nhắn cho cô. “Chúng ta đã lâu không chụp ảnh chung, mau tới đây cùng nhau chụp ảnh đi.” Hứa Xán xán nói, giơ di động lên, Diệp Ngưng và Chu Mạt tự giác mà lại gần. Chụp được mấy tấm, Hứa Xán Xán đầu tiên chỉnh sửa lại, sau đó gửi lên nhóm ba người bọn họ, bắt các cô phải đăng lên vòng bạn bè. Hứa Xán Xán làm như vậy, đơn giản là muốn Giang Viễn nhìn thấy, không có anh ta, cô ấy vẫn có thể sống tốt. Ba người ở quán bar chơi đùa hơn một giờ, cảm thấy nhàm chán liền đi ra ngoài. Trùng hợp, Diệp Ngưng nhận được điện thoại của Tạ Ly, hỏi cô ở đâu. Diệp Ngưng biết anh nhất định nhìn thấy cô đăng lên vòng bạn bè, vì thế ăn ngay nói thật, nói cho anh biết mình mới từ quán bar ra. Sau khi nghe xong Tạ Ly tự dưng lại không yên tâm, lập tức nói muốn đến đón cô. Vốn định nói không cần, nhưng Tạ Ly căn bản không cho cô cơ hội từ chối. Hứa Xán Xán và Chu Mạt cùng nhau gọi xe trở về trường, Diệp Ngưng một mình chờ Tạ Ly đến. Hai người kia lên xe rời đi, Diệp Ngưng đang đi dạo, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ. “Em đang đợi tôi sao?” Theo bản năng quay đầu lại, Diệp Ngưng không nghĩ tới vậy mà cô lại gặp Mộ Khâm Úy. Trong nháy mắt, cô bừng tỉnh. “Người đưa rượu cho tôi là anh sao?” Mộ Khâm Úy vui vẻ gật đầu. “Em là cháu gái của tôi, điều này không phải là điều nên làm hay sao?” Diệp Ngưng không nói chuyện, định xoay đầu rời đi. Mộ Khâm Úy bấm chìa khóa xe, “Có cần anh đưa em về không?” “Không cần.” Diệp Ngưng vui vẻ từ chối. “Anh rất muốn biết, em vì cái gì mà có ác cảm lớn với anh như vậy?” Mộ Khâm Úy vòng đến trước mặt cô, “Là bởi vì chị của anh sao?” “Không, bởi vì tôi nhìn anh không giống người tốt. Nghe được lời này, Mộ Khâm Úy bật cười. Anh ta lắc đầu, bất đắc dĩ mà thở dài, “Cha mẹ cho diện mạo, thật không còn cách nào.” Diệp Ngưng không để ý đến anh ta, nhìn di động, nghĩ thầm Tạ Ly sao còn chưa đến. “Bạn của em khá xinh đẹp, anh thực sự rất thích, hôm nào có thể giới thiệu cho anh làm quen một chút.” Nghe vậy, trái tim Diệp Ngưng “lộp bộp” một tiếng. Người anh ta nói là ai? Chu Mạt hay là Xán Xán? Mộ Khâm Úy cũng không muốn giải thích, muốn cho cô tự đoán. Lúc này, một chiếc Bentley chậm rãi ngừng ven đường, Mộ Khâm Úy là người đầu tiên chú ý đến, bởi vì biển số xe có bốn số 8 quá rõ ràng. Ơ… Hình như đây là xe của Tạ Ly. Ngay khi anh ta đang suy nghĩ, một dáng người cao lớn từ trong xe bước ra, Tạ Ly mặc bộ trang phục màu tối giữa bầu trời đầy sao, tựa như sứ giả của màn đêm. Thật sự ở chỗ này gặp được anh. Mộ Khâm Úy chậm rãi nheo mắt lại, nhìn Tạ Ly đang đi về phía mình. Cuối cùng, anh dừng lại bên cạnh Diệp Ngưng, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn Mộ Khâm Úy một cái, rồi không nói hai lời liền kéo Diệp Ngưng lên xe. Chà, thật thú vị nha. Anh cùng Diệp Ngưng chẳng lẽ là mối quan hệ nam nữ kia? Bằng không sao anh lại tự mình đến đón cô, còn kéo tay cô đi? …. Sau khi lên xe, Tạ Ly hỏi Diệp Ngưng người đàn ông đó có đến gần cô hay chưa. Diệp Ngưng lắc đầu, nói người đó chính là em trai của bạn gái ba mình. “Anh cảm thấy cậu ta có chút quen mắt.” Tạ Ly nói, khởi động xe. “Lúc trước em còn muốn tìm anh hỏi thăm chi tiết về cậu ta, em có cảm giác người này không đơn giản.” “Vậy sao em không đến tìm?” “Sợ làm phiền anh.” Bàn tay của Tạ Ly đưa qua, búng lên trán cô. “Về sau không cần nghĩ nhiều như vậy.” Diệp Ngưng cười, hỏi tiếp: “Cậu ta tên Mộ Khâm Úy, lúc trước ở nước ngoài kinh doanh, anh có nghe nói qua không?” “Em nói cậu ta tên gì?” “Mộ Khâm Úy.” Khóe môi Tạ Ly hơi cong lên, “Đúng thật là anh có nghe qua.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]