*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tam Sinh Hữu Hạnh
Mấy ngày nay Ngu Thành đều có mưa rơi tí tách, bầu trời u ám, mưa không có dấu hiệu ngừng lại.
Sắp tới ngày mất của mẹ Diệp Ngưng, trước một ngày cô gọi cho ba Diệp, bảo ông sáng mai hai người cùng tới nghĩa trang.
Diệp Minh Lâm ở đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu, thở dài nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, mẹ con mất đã nhiều năm vậy rồi.”
“Ba đừng buồn.”
Nghe giọng ông khàn khàn, cô vội vàng an ủi.
Trong lòng Diệp Ngưng cũng chẳng dễ chịu gì, mỗi năm tới ngày này, nỗi nhớ thương cứ như sóng biển ập tới, làm cô cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Hai năm trước Cố Dịch Thần đi thăm mẹ với cô, cô còn nhớ năm ngoái anh ta còn hứa hẹn với bà, rằng sẽ yêu thương chăm sóc cô hết đời, làm cho cô thấy rất yên lòng.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy rất nực cười.
9 giờ sáng hôm sau, Diệp Minh Lâm tới đón Diệp Ngưng, cô mở ghế sau thấy một bó hoa hồng, ba cô hay nói mẹ cô có trái tim thiếu nữ, thích nhất là hoa hồng.
Vì vậy, không giống như người khác đi thăm mộ sẽ mang theo hoa cúc hay hoa cẩm chướng, ba cô đều mang một đóa hoa hồng tươi mới, tựa như đi hẹn hò vậy.
Nếu mẹ cô không mất sớm, liệu bây giờ hai người họ có yêu nhau như lúc ban đầu hay không?
Đi tới nghĩa trang, trời đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-qua-do/427144/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.