Ăn xong một bữa cơm, tâm trạng của Diệp Ngưng càng trở nên nặng nề, giáo sư Tần cùng Tạ Ly nói chuyện rồi rời đi trước, lúc cô đứng dậy muốn đi, lại bị Hoàng Thụy Ân ngăn lại.
Trong phòng còn có Triệu Húc Dương và Hàn Diểu, trước mặt hai người bọn họ, cô ta trực tiếp hỏi Diệp Ngưng, “Cô có thể thoải mái tiếp nhận à?”
Biết rõ cô ta có ý gì, Diệp Ngưng hỏi lại một câu: “Mọi người đều cạnh tranh công bằng, tại sao em lại không thể?”
“Về tư cách và kinh nghiệm, cô căn bản không bằng bọn tôi, cô dựa vào cái gì?”
Nghe Hoàng Thụy Ân hỏi một cách thẳng thắn như vậy, Triệu Húc Dương vội vàng khuyên can, “Đàn em Diệp cũng rất ưu tú, em đừng nói như vậy.”
Diệp Ngưng ngược lại cười đáp trả, “Nếu chị cảm thấy chị có nhiều kinh nghiệm hơn, vậy khẳng định năng lực của chị so với em cũng tốt hơn nhỉ? Nếu đã như vậy, chị sợ cái gì? Em có gì để uy hiếp chị? Chẳng lẽ chị sợ, tự cảm thấy không thể thắng được em, cho nên mới…”
“Cô im miệng.”
Hoàng Thụy Ân bị cô nói đến thẹn quá hoá giận, quay đầu bước ra ngoài, ai ngờ vừa ra ngoài liền nhìn thấy Tạ Ly đang đứng ở cạnh cửa.
Nội tâm cô ta trong phút chốc “lộp bộp”, không rõ liệu Tạ Ly có nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi giữa cô ta và Diệp Ngưng hay không.
“Tạ tổng.” Hoàng Thụy Ân thành thật chào hỏi.
“Các cậu mau trở về phòng làm việc đi, giáo sư Tần đang đợi các cậu.”
Khi anh nói ra lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-qua-do/273554/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.