Về đến kí túc xá, Diệp Ngưng cảm thấy sức lực cả người mình trong nháy mắt đều bị rút cạn, nhìn đến quả cầu tuyết trên bàn học, nước mắt không khống chế được lập tức rơi xuống.
Lễ tình nhân năm nay, Cố Dịch Thần đã tự tay làm nó cho cô, bên trong có hai hình người nhỏ ôm nhau, giống như đang nhảy múa dưới tuyết.
Anh ta rõ ràng đối tốt với cô như vậy, tại sao bây giờ lại phản bội cô?
Diệp Ngưng ngã người xuống giường, nước mắt không ngừng rơi.
Cô làm gì mà kiên cường được như vẻ bề ngoài cơ chứ, trong lòng cô cũng đau lắm.
Tình cảm ba năm nay lại tan vỡ trong phút chốc, nhanh đến mức cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Thật may là giờ này trong phòng kí túc xá không có ai, cô không muốn người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối này của mình.
Càng khóc cô càng cảm thấy khó chịu, dần dần, Diệp Ngưng bật lên những tiếng khóc nức nở.
Chu Mạt vừa mở cửa phòng, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Diệp Ngưng đang khóc.
Cô ấy thoáng đơ ra, vội chạy đến bên giường của Diệp Ngưng, hỏi cô làm sao vậy.
Diệp Ngưng ngồi dậy, ôm chầm lấy Chu Mạt.
“Mạt Mạt, mình rất tức giận…..”
Diệp Ngưng nghẹn ngào, vừa phẫn nộ vừa không cam tâm.
Cô rốt cuộc đã làm sai cái gì, tại sao lại bị lừa dối và chịu tổn thương như vậy?
“Cậu đừng vội, cứ từ từ nói.”
Chu Mạt vỗ nhẹ lưng Diệp Ngưng, nghe tiếng cô khóc, trong lòng cô nàng cũng thấy khó chịu.
Diệp Ngưng khóc một lúc, tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-qua-do/273550/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.