Thời điểm Mạc Thiên Hằng nói chuyện gió thoảng mây bay, nhưng mà, ba mươi vạn, đối với Trần Hải một người làm ở công trường mà nói, đã là cự khoản.
Ông kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Hằng, dựa theo ý tưởng của thế hệ trước về việc môn đăng hộ đối, ông cảm thấy Mạc Thiên Hằng nhất định có thể tìm được một người so với hoàn cảnh gia đình Diệp Tiêu tốt hơn.
Thậm chí liền ngay cả Diệp Tiêu cũng chợt ngẩn ra, định thần lẳng lặng nhìn Mạc Thiên Hằng, nàng cảm thấy có lỗi nói không nên lời.
-“Anh rể, anh là thế nào thích chị của em......”
Đang lúc Diệp Tiêu còn đang thất thần, Diệp Mặc đã mở miệng.
Ánh mắt Diệp Tiêu chớp chớp, nhìn em trai.
Tên này không lớn không nhỏ, là nên dạy dỗ cho tốt mới được!
Mạc Thiên Hằng đầu tiên là ngẩn ra, theo sau không nhanh không chậm đã mở miệng.
-“Không có nguyên nhân mới là thật yêu… có nguyên nhân vậy đều là gạt người!”
Thời điểm anh nói lời này, nghiêm trang, trên khuôn mặt anh tuấn rút đi tươi cười bình dị gần gũi trước đó, thật giống như là đang thổ lộ.
-“Khụ khụ, ăn cơm, ăn cơm!” Diệp Tiêu nhẹ giọng nói xong, tận lực cuối thấp đầu.
-“Chị, chị thế nào lại mặt đỏ?”
Diệp Mặc không dứt hỏi, nếu không mở bình sao biết trong bình có gì. Diệp Tiêu hiện tại hận không thể đem tên em trai không hay ho của chính mình xuất ra đi bán.
Diệp Tiêu ăn không nhiều lắm, ăn cơm xong an vị ở trên sofa xem tivi.
Nhưng Trần Hải cùng Mạc Thiên Hằng lại trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-manh-the-trung-sinh/267936/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.