Sáng sớm hôm nay, thời điểm Diệp Vũ tỉnh lại phát hiện chính mình đã cùng Tôn Hạo gạo nấu thành cơm, chuyện thứ nhất chính là hướng cha cáo ác trạng.
Diệp Tường thật sự yêu thương cô, tự nhiên đối Diệp Tiêu cũng là hận thấu xương.
-“Anh đi toilet một chút!”
Đúng lúc này, Mạc Thiên Hằng đứng lên, xoay người rời đi.
Diệp Tường cũng không động thanh sắc đi về phía bàn bên này, Diệp Tiêu híp mắt, như là bình thường, lẳng lặng nhìn người cha này, môi đỏ mọng phác họa một chút tươi cười lạnh như băng.
-“Diệp Tiêu!” Diệp Tường rốt cuộc đã mở miệng.
Diệp Tiêu ngồi như trước, không thèm ngẩng đầu nhìn về phía cha của bản thân đứng ở bên người.
-“Diệp tiên sinh, có việc à?”
Môi mỏng nhẹ nhàng mím, đó là một chút tươi cười mỉa mai ngoài cười nhưng trong không cười.
-“Diệp Tiêu, ta là cha ngươi! Mà ngươi gọi Diệp tiên sinh à?”
Ánh mắt Diệp Tường tối tăm, không biết vì sao, cảm giác hôm nay Diệp Tiêu có chút bất đồng. Nhưng lại nói không được.
Đối với đứa con gái này, ông thật sự thế nào cũng không muốn gặp.
-“Cha à? Cha tôi gọi là Trần Hải, xin hỏi, ngài là vị ấy?” Diệp Tiêu cười cười, nhàn nhã nói.
-“Ngươi......” Diệp Tường cắn chặt răng, “Ta là cha ngươi! Mặc kệ ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, đây đều là chuyện thực không thể xóa nhòa!”
Ông tức giận cắn răng, trên mặt biểu cảm dữ tợn.
Diệp Tiêu nheo mắt, tươi cười rực rỡ:
-“Chuyện thực không thể xóa nhòa thì như thế nào? Tựa như, tôi thật là một bộ phận sỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-manh-the-trung-sinh/267930/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.