“Reng --”
Tiếng chuông di động, không ngừng không nghỉ vang lên, dường như đánh thức toàn bộ thế giới.
Diệp Tiêu rất không tình nguyện nắm di động, mí mắt nặng ngàn cân, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào làm mắt cô đau nhứt.
Cô đã chết sao?
Thế nhưng, tiếng chuông di động lại một lần một lần nhắc nhở chính mình, hết thảy đều vô cùng chân thật.
Giây tiếp theo, Diệp Tiêu đưa tay hướng về phía bụng chính mình, bụng bình bình như cũ.
Đứa nhỏ! đứa nhỏ của cô không còn!
Diệp Tiêu hàm răng gắt gao cắn môi đỏ mọng, là Tôn Hạo cùng Diệp Vũ đôi cẩu nam nữ chết tiệt kia hại chết đứa nhỏ của cô, cô nhất định phải bắt bọn họ nợ máu trả bằng máu!
“Reng --”
Tiếng chuông di động mới vừa rồi yên tĩnh xuống lại lần nữa vang lên, Diệp Tiêu theo bản năng nhấn nghe.
-“Hello, mỹ nữ Diệp Tiêu thân ái, em đã đến khách sạn Hoàng Thành rồi!”
Dưới ánh mặt trời một giọng nam từ trong di động truyền ra, mang theo ba phần chế nhạo, bảy phần tưởng niệm.
-“......Diệp Mặc?”
Diệp Tiêu vô thần hai tròng mắt hơi hơi vừa động, nảy lên một tia lệ ý chua xót. Qua một hồi lâu, cô mới không yên mở miệng.
Diệp Mặc, có thể lại nghe được tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái bình an vô sự của em...... Thật tốt!
Nhưng mà, giờ này khắc này Diệp Mặc không phải hẳn là bị giam ở ngục mới đúng sao?
-“Bingo!” Diệp Mặc cho rằng cô chính là không phản ứng lại, ha ha cười, “Chị, chị nhanh một chút, em nhưng là đối tượng trọng điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-manh-the-trung-sinh/267915/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.