Không biết là vì tâm trạng đang tốt, hay vì lời nói của thằng bé bán hoa ban sáng mà đến tận trưa Tình Phong vẫn thường thấy Trình Ảnh Quân vui vẻ cười một mình. Nụ cười này của anh, thật đẹp biết bao, và chỉ đơn thuần là cười vì một chuyện vu vơ. Cô mong anh cả đời này có thể vui vẻ được như thế, không vì bất cứ chuyện gì mà phải lo nghĩ suy tư.
Sau buổi trưa ngồi xem phim ở nhà, anh đưa cô đi xem kịch múa rối nước ở Nhà hát Nghệ thuật Phương Nam. Bộ môn nghệ thuật này lần đầu cả hai đều được nhìn thấy, vậy nên họ vô cùng háo hức. Dưới đoạn đường tấp nập người qua lại, đôi tình nhân vui vẻ nắm tay nhau không rời, chạy băng qua đường, đi dọc dưới tán cây cổ thụ, dừng chân bên hàng bán bắp rang. Họ sánh vai nhau mọi lúc mọi nơi, cùng nhau nói cười, chia cho nhau thức ăn, từ từ đi vào Nhà hát.
"Oa!"
Sự đặc sắc của vở kịch múa rối nước làm Tình Phong thích thú, đèn sáng nhạc vang lên, cô tròn xoe hai mắt mà thốt lên. Trình Ảnh Quân ở bên cạnh, đôi mắt anh ghi sâu đậm những hình ảnh tuyệt đẹp này.
Vở kịch kết thúc.
Hai người rời khỏi Nhà hát, đi dạo vòng quanh trên các con đường ở Thành phố. Đang đi bên cạnh nhau, Tình Phong đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nhìn anh.
"Phải rồi! Ở đây có rất nhiều người của anh, chúng ta ra ngoài như vậy ổn chứ?"
Trình Ảnh Quân cười, dừng bước làm cô đang đi cũng phải dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-doc-nhat-vo-nhi/426591/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.