Những âm thanh ồn ào cùng với giọng của Tình Phong làm Trình Ảnh Quân lấy lại được chút ý thức. Cảnh sát và Trọng Nghĩa cũng đã thương lượng với nhau, đợi sau khi anh ổn sẽ tiếp tục đến đây để lấy lời khai, y tá và bác sĩ cũng đã bắt đầu chạy đến để đưa anh vào phòng cấp cứu. Một bàn tay bất ngờ chạm vào tay cô, làm cô giật mình mà cúi đầu nhìn xuống. Sắc mặt anh không khá hơn được tí nào, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, chắc hẳn đang rất đau.
Tình Phong cố gắng để anh thấy rằng mình mạnh mẽ, mình không khóc. Nhưng đôi mắt này của cô lại không thể nói dối, lí trí và trái tim của cô lại càng không. Cô đưa bàn tay còn lại giữ chặt lấy tay của Trình Ảnh Quân, giọng run run không tự chủ được.
"Không sao đâu! Không sao đâu!"
Hình như anh muốn nói gì đó, vậy nên cô đã khom người xuống thấp hơn một chút để nghe. Giọng anh bây giờ khàn đặc, cứ như cổ họng bị máu trào ra làm cho không thông được.
"Anh... muốn nói là, Anh..."
Tình Phong nghe được những câu từ yếu ớt này, lại không chịu được mà muốn khóc. Khoảnh khắc bác sĩ và y tá chạy đến, chạm tay vào giường bệnh để đẩy anh vào phòng cấp cứu. Anh giữ lấy tay cô, dùng ngón tay mình viết vào lòng bàn tay cô câu gì đó. Cửa phòng cấp cứu khép lại, Tình Phong đứng ngây người, đưa bàn tay đang run lên rồi nhìn chằm chằm vào nó. Cô mệt rồi. Cô không gồng mình được nữa. Bây giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-doc-nhat-vo-nhi/426570/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.