Cô cười rồi gật gật đầu chạy đến chỗ anh. Trình Ảnh Quân để cô đứng phía trước mình, choàng tay qua rồi nắm lấy tay cô. Tình Phong bất giác ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt cô và anh cách nhau chỉ tầm vài xăng ti mét. Anh không nhìn vào mắt cô, mà chỉ tập trung vào tay cô khi chỉ cô cách thọc bida. Cô rất phối hợp, đứng trong vòng tay anh rồi từ từ hạ mình xuống.
"Cầm như này, hiểu không?"
Lúc anh nghiêng đầu nhìn sang, cũng là lúc cô nhìn anh. Hai ánh mắt giao nhau, gần đến mức có thể nhìn rõ nhau trong con ngươi của đối phương. Tình Phong ngại ngùng, quay vội đi chỗ khác để né tránh ánh nhìn mê hoặc ấy. Trong khoảnh khắc, nơi đáy mắt cô in rõ hình bóng của anh, khuôn mặt của anh, giọng nói của anh, tất cả mọi thứ đều rõ mồn một. Có thể anh không phải loại người mà cô từng nghĩ đến, nhưng anh chính là người đã thay đổi những suy nghĩ ấy của cô.
Sáng hôm sau.
Hai người tiếp tục lên đường tìm theo địa chỉ trên giấy để đến được nơi mà cha mẹ cô từng sinh sống ngày xưa. Nơi đây bây giờ đã là một khu đất trống, kế bên có một căn nhà khá xập xệ giữa khu thành phố xô bồ. Tình Phong đi đến hỏi thăm, thì thấy một gã đàn ông say xỉn ở trước cửa. Vừa nghe giọng cô, ông ta đã biết cô là người từ Trung Quốc sang, ánh nhìn không mấy thiện cảm.
"Chú cho cháu hỏi, nơi này trước đây có một đôi vợ chồng sinh sống. Chồng thì là người Trung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-doc-nhat-vo-nhi/273590/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.