Ở giây phút ấy, tại thời điểm ấy, người duy nhất đối xử dịu dàng và quan tâm Tình Phong chỉ có mỗi mình Trình Ảnh Quân. Trong suốt cả chuyến bay, anh không hề chợp mắt được chút nào mà chỉ trông chừng cô. Mặc dù đã ổn định hơn, nhưng cô rõ ràng vẫn còn thấy sợ. Những lúc như thế này, thật thèm một mùi vị cay nồng của thuốc lá. Nhưng trên máy bay từ lâu đã có quy định không được hút thuốc, anh cũng không còn cách nào khác. Đưa mắt nhìn ra ngoài rồi lại nhìn sang Tình Phong, cô đang nghe nhạc, còn có vẻ như đang lắc lư theo giai điệu của nó. Không chịu được vì cơn nghiện thuốc dai dẳng, anh cứ ngồi nghiêng hết bên này rồi tới bên kia làm cô chú ý.
Cô tháo tai phone ra rồi để trên bàn, nhìn sang Trình Ảnh Quân.
"Sao vậy?"
Anh khẽ ho một tiếng, cảm thấy có hơi khó nói, nên trong câu văn cứ ngập ngừng.
"À. Ừ. Không có gì. Thấy không thoải mái một chút."
Cô biết anh đang nghiện thuốc, nên liền lấy ở phía sau lưng mình một thanh kẹo bạc hà. Anh ngẩn ra, không biết cô mang nó theo từ lúc nào, đưa tay ra nhận nó. Mùi vị the mát của bạc hà, có lẽ sẽ phần nào giúp anh vơi đi cơn nghiện thuốc lá trong một khoảng thời gian.
Hạ cánh tại sân bay Tân Sơn Nhất thì đã là hơn 10 giờ sáng.
Cảnh vật bây giờ có quá nhiều thay đổi, khiến Tình Phong không nhận ra được mình nên đi hướng nào. Nhưng khác với cô, Trình Ảnh Quân lại chẳng có biểu hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-doc-nhat-vo-nhi/273588/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.