“Không muốn a!” Thích Mặc Lâm bị dọa đến lấy mền che phần dưới lại. 
“Nếu cậu mà dám có ý nghĩa gì liên quan đến Lê Lê vậy thì chờ nửa đời sau ngồi đổ vỏ đi!” Cảnh Hành lạnh lùng nói, xoay người ôm Lê Lê đi ra ngoài. 
Ở bên ngoài phòng bệnh, Lê Lê nghi hoặc: “Đổ vỏ là sao?” 
“Đổ vỏ chính là nữ nhân của mình sinh con của người khác mà mình vẫn phải làm ba của đứa bé, vì cậu ta bị phế rồi, sao làm chuyện đó được nữa.” Cảnh Hành ôm eo thon của cô, dịu dàng nói: “Em yên tâm, anh sẽ không cho phép bất kỳ người nào đụng đến em!” 
“Em không thèm, em chỉ muốn anh thôi!” Cô nhón chân lên hôn anh. 
Cảnh Hành cười thỏa mãn, cô dâu do mình tự chọn đúng là vừa ý! 
Vừa ý a! 
Hạnh phúc a! 
Quá đáng yêu! 
- - 
Thích Mặc Lâm đã ở bệnh viện mấy ngày, vậy mà không thấy bóng dáng Ninh Giao đâu! 
Ngược lại, chuyện cậu em của anh bị gãy, cả thành phố A đều biết! 
Đúng là đã hủy hoại hết thanh danh của anh! 
Sau khi rời bệnh viện, anh muốn đi tìm Ninh Giao, nhưng mẹ kiếp, “em trai” cậu không cho phép cậu đi, muốn đi cũng không đi được! 
Lại không thể trừng trị cô ta! 
Chờ một chút! 
Vừa kiểm tra xong anh liền đi đến công ty, chờ Ninh Giao tan sở. 
Ninh Giao và Lê Lê cùng bước ra, vừa nhìn thấy xe của Thích Mặc Lâm, Ninh Giao đã tạm biệt Lê Lê, đi về phía anh. 
Một tháng không gặp, cô ăn cái gì mà càng lúc càng đẹp thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657979/chuong-1046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.