“Anh đồ chết tiệt! cô ấy không đồng ý, anh làm sao có thể cưỡng ép cô ấy!” Lê Lê đá một cái thẳng về phía của Thích Mặc Lâm, “anh quá quá đáng rồi!”
“Cảnh Hành, quản lý tốt vợ của cậu à!” Thích Mặc Lâm lạnh mặt xuống, “chuyện của tôi còn chưa đến lượt một người phụ nữ như cô chỉ chỏ dạy bảo!”
“Anh nghĩ rằng tôi muốn quản anh chắc! Nhìn thấy anh đã chán rồi, chị học nhất định cũng không muốn gặp anh!” Lê Lê bị Cảnh Hành kéo lại, khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn đang tức giận nhìn anh ta
“Tức giận như này làm cái ì, không phải là ngủ cô ấy thôi mà, nếu không thì, tôi để cô ấy ngủ lại tôi, chuyện đơn giản như này vẫn cần phải các cậu ở đây phân vân sao? Đều đi hết đi! Tôi tự biết cách xử lý!” Thích Mặc Lâm đều không nhẫn nại đuổi bọn họ rời khỏi!
Lê Lê không muốn rời đi, nhưng mà vẫn bị Cảnh Hành kéo đi!
“Tại vì sao, anh có phải cùng một ruột với huynh đệ của anh không! Chính là không muốn nhìn thấy...” Lê Lê tức giận nhìn Cảnh Hành, “anh quá quá đáng rồi!!”
“Lê Lê!” Cảnh Hành ôm lấy cô, “kiểu chuyện này, rốt cuộc vẫn là chuyện giữa hai người bọn họ, em tham gia vào để làm cái gì?”
“Anh nghĩ ràng, chị học giúp đỡ em bao nhiêu, em không muốn nhìn thấy chị ấy suy đồi khó chịu!” cô mong muốn chị học được sống tốt!
“Thích Mặc Lâm đối với phụ nữ đều rất có bài, chị học rất nhanh thì sẽ ổn định trở lại! Chúng ta về nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657973/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.