Chương trước
Chương sau
"Em......" Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô ta, bởi vì là bệnh viện nhà nên khi nghe mọi người nói rằng Tam Thiếu gia bế một người phụ nữ đi vào mọi người đều vội vàng chạy đến!
Thất Tam Thiếu dừng chân lại!
Giường đẩy đều đã được chuẩn bị xong cả rồi, mọi thứ đều đã được chuẩn bị hết rồi, Tam Thiếu bế người phụ nữ này rốt cuộc có muốn đặt xuống không!
"Em gạt anh?" Cảnh Hành nhìn vào quần áo của cô ta, "máu là giả sao?"
"Máu là thật á, nhưng mà em đâu có mang thai đâu......" cô ấy nhỏ nhẹ nói, cô mặt đỏ muốn ói ra, "nói chung, chúng ta đi thôi! Để anh về giải thích với em!"
Đám đông nhìn Tam Thiếu ôm lấy người phụ nữ rời khỏi!
Đang là trò gì thế!
Đang ngồi trong xe, Lê Lê cảm thất cô rất tức giận!
Vâng, có thể vậy!
Không giận mới là bất thường!
"Cái này, lúc trước chả phải em không muốn nhìn thấy anh sao! Sau đó em muốn chỉnh lý anh nên muốn tìm chị em lấy một cây que thử thai, cái đó là giả mà, vốn dĩ em sớm muốn giải thích cho anh biết, nhưng khi thấy mọi người vui vẻ như thế lại không dám giải thích cho em! Vết máu này có thể là do kỳ kinh nguyệt đến rồi......"
Kỳ sinh lý đã đến rồi, điều này thật sự không thể giấu rồi!
Vả lại, cho dù có giấu đi chăng nữa, đến khi sanh bụng cô vẫn nhỏ thì ở đâu kiếm một đứa bé thay thế!
Vẻ mặt của Cảnh Hành nghiêm nghị, anh ta kích động lâu như thế, ai đó nói rằng anh ta bị gạt đi!
Máu kinh à!
"Em yêu ơi......" cô ta cắn lấy làn môi, "xin lỗi nhé......"
"Em chỉ nói một câu xin lỗi!" những ngày vui mừng của anh ta đều là giả cả!
"Anh hứa với em là cầu hôn! Thật đấy!" anh ta vừa bá đạo đeo nhẫn cưới cho cô ta, nhưng mà cô ấy vẫn chưa nói gì!
Cảnh Hành ngây người ra, "em nói mà, nhưng không được hối hận!"
"Không hối hận, tuyệt đối không hối hận! anh yêu, anh không giận rồi phải không?" cô ta cẩn thận hỏi
"Tại sao lại không giận! chờ ngày kinh của em kết thúc, anh sẽ thu phục em!"
"Á......" cô ta thật sự không cố ý mà!
Có thể nào không xử phạt không?
Trên đường về nhà, Lê Lê đều sợ chọc giận anh ta, sớm biết như thế, thì nói cho anh sớm biết rồi!
Máu kinh dính đầy xe, váy và tất cả mọi nơi!
Cô sẽ xấu hổ chết mất!
Buổi tối nằm trên giường lớn, Cảnh Hành sờ vào bụng của cô ta, "cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy em gạt anh!"
"Gạt anh gì chứ?"
"Đó không phải là máu kinh, mà là máu xảy thai!"
Lê Lê mếu môi, cô ta thật sự không biết anh ta vui đến vậy, những ngày nay đều không dám nói, lúc nãy nếu như không nói mà để bác sĩ tìm ra nguyên nhân thì thật sự rất mất mặt!
"Em yêu ơi, em phải tin con của chúng ta, không thể nào vô duyên vô cớ, daddy mami còn phải ăn cơm, anh ta không, con sẽ không vì thế mà chui ra ngoài đâu!" làm sao có thể là con được!
Cô không có mang thì ở đâu có con chứ!
"Anh yêu ơi, anh không được bỏ bê em nữa, nếu bỏ nữa thì em sẽ mặc kệ anh luôn! Xem ai sẽ sinh con cho anh đây!" dù sao thì cô ta cũng sẽ không sinh con mà!
"Ừm, không thể không quan tâm em được!" anh không nỡ bỏ bê cô.
Vợ nhỏ đã thông minh hơn nhiều và biết cách dày vò anh nữa.
Cảnh Hành thân mật gần cô ta nhưng cô vẫn cảm thấy có chút......
Cô ta cảm thấy sau khi hết kỳ sinh lý sẽ rất thê thảm!
Cô tựa người vào lòng của anh, "anh yêu ơi, anh sẽ nhẹ nhàng đúng không!"
"Nhẹ nhàng đúng không? Có thể ăn không?" Cảnh Hành ôm lấy cái lưng của cô ta, thản nhiên hỏi.
"Có thể ăn, có thể ăn mà, anh nhẹ nhàng thì có thể được ăn nhiều hơn, cơ thể em mảnh mai không thể dày vò......" bây giờ cô ta có còn kịp nhắc khéo trước không?
"Ngoan, phải chờ xem tâm trạng, em đã giấu giếm anh bấy lâu thì cần phải trả giá." Cảnh Hành sờ vào tóc cô, "ngủ đi, đừng nghỉ ngợi nhiều."
Cô có thể không suy nghĩ?
Cực kỳ buồn!
Lần sau sẽ không dám gạt anh ta nữa
- -
Ngày thứ hai cô ta đến công ty làm, Ninh Dao thần bí ngồi bên cạnh cô, "wow, trứng bồ câu có chiếc nhẫn lớn thế à, cô đeo không mỏi tay sao?"
"Cô nghĩ tôi thích đeo lắm chăng! Chẳng qua là Boss bắt tôi phải đeo ấy!" vì đã giấu Cảnh Hành và khiến anh ta giận!
Tự nhiên lại chiều theo ý anh ta.
"Cô sắp buồn chết rồi, cô biết không? Mấy ngày nay, ngày nào cũng có những người của công ty săn đầu người đến tìm tôi! Bị bệnh hay sao á! Bắt tôi phải đến công ty của Thích Lâm làm việc, người đàn ông đó rõ ràng là muốn ăn hiếp tôi! Cô nói chuyện với Boss xem sao, cô rất trung thành và tận tâm với anh ta mà!" cô ta mong chờ có một buổi đại triển quyền cước nơi đây!
"Ừm, nhớ rồi."
Ninh Dao sờ vào trán cô ta, "Lê Lê, cô không có tí hứng thú nào cả! tại sao thế?"
"Tôi không sao, bệnh sinh lý nên có chút khó chịu trong người." cô ta thật ra bình thường, chẳng qua lo lắng sau khi hết bệnh sinh lý thì sẽ ra sao đây.
Phải làm sao mới có thể khiến Cảnh Hành hạ cơn giận, đừng quá tính toán nữa!
Ninh Dao khóc hết nước mắt, "Lê Lê, cô nhất định phải giúp đỡ tôi nhé, không muốn gặp cái bọn săn đầu người nữa!"
Thật sự không ngờ hôm chụp lén Cảnh Hành lại bị tên khốn kiếp Thích Mộ Lâm bắt nạt một trận, không những bị tráo đổi hình, mà những bức hình còn bị đánh cắp, thật đáng ghét!
Ỷ quyền ép người!
Chờ cô sau này......
"Ò, biết rồi!" Ninh Dao sắp đi vào Phi Phi thì bỗng nghe thấy tiếng nói của Lê Lê.
"Cô đang nói chuyện với ai thế, Boss?" bỗng chốc cô ta trợn to mắt, "cô có nói chuyện giúp tôi chưa?"
"Hay là cô tự mình đi tìm cô ta nói! Được không?" Lê Lê cười nói, "Ngoan nào, anh ta sẽ không ăn thịt cô đâu!"
"Tôi dám đển anh ta ăn thịt sao? Người đó là chồng cô mà!"
"Trưa nay cùng nhau ăn cơm!"
Ninh Dao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ta, trưa cùng ăn với Boss, phải chăng là bàn về việc sẽ cho cô nghỉ việc?
Buổi trưa đến nơi, Ninh Dao mới biết được, có thể muốn cho cô nghỉ việc chăng, sẵn đuổi việc xong thì cho người săn cô đi.
Thích Mộ Lâm ung dung nhìn cô bước vào, "Cảnh Hành, anh nói xem làm cách nào khiến cho nhân viên của anh trung thành với mình, em đã mời rất nhiều bọn săn người mà cũng không thể săn được cô ta! Em nghi ngờ sự hấp dẫn của mình!"
"Không được hoài nghi, sự hấp dẫn của anh thật sự không bằng Boss của chúng tôi! Tôi không qua đó không phải vì lương không tốt, đơn thuần là vì anh! Rất thấp hèn!" Ninh Dao ngồi xuống trước mặt Thích Mộ Lâm.
Thích Mộ Lâm sắc mặt căng ra, anh ta mà thấp hèn à?
"Chị dâu, chị phân tích có lý, cô ta nói có vẻ đúng?" Thích Mộ Lâm tức tối, sao lại nói anh ta quá thấp hèn nhỉ!
Anh ta ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, đường đường là một nhân tài, rất nhiều người ngưỡng mộ anh ta!
Lê Lê nhìn một hồi, trước mặt xuất hiện một cánh tay lớn chắn ngang tầm nhìn cô, "ăn cơm nghiêm túc!"
Lê Lê ngoan ngoãn ăn cơm, không tham gia, "Ờ!"
"Sao anh lại quản chị dâu một cách nghiêm khắc vậy, chị ấy nhìn em vậy thì nâng cao tầm nhìn thẩm mỹ của chị nữa!" Thích Mộ Lâm nhướn mày, "Ninh Dao, anh nói có đúng không!"
"Hehe, không đúng! Ai thèm nhập bọn với người như anh!"
Cảnh Hành vẻ mặt không biến sắc nhướn mày, "em không cảm thấy mình ngốc đến nỗi không có thuốc cứu chữa sao?"
"Chúng ta có phải là anh em không? Em ngốc chỗ nào nhỉ?" anh ta rõ ràng rất thông minh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.