Chương trước
Chương sau
Còn chị gái, dẫn Tiểu Bộ Bộ đến thành phố A, Tiểu Bộ Bộ ở đây sinh sống quen rồi!
Nhưng, buồn bã nhất là, lúc cô lên lớp, cứ gặp phải tên yêu tinh bám người Mộ Diệu!
“Cô còn ở trên lớp chơi game!” Mộ Diệu nhìn vào màn hình di động của cô, “Đại Xấu Xa! Cô đúng là biết đặt tên!”
“Có ý kiến sao! Bảo lưu!” Cô là cảm thấy tiết học này không có ý nghĩa lắm!
“Không, làm sao có thể có ý kiến được! Cô xinh đẹp như thế!” Mộ Diệu chống cằm, “Anh lính của cô một lát đến rước cô phải không?”
“Không phải chứ!” Cảnh Hành gần đây công việc bận!
“Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô!” Mộ Diệu mạnh dạn nói, “Tôi có xe!”
“Tôi cũng có xe, không cần anh đưa!” Cảnh hành có thuê tài xế cho cô, không dùng không được!
“Xe công cộng sao?” Mộ Diệu bất chợt cười lên, “Một người cô chơi game buồn chán biết bao, chi bằng chúng ta cùng nhau chơi đi!”
“Không! Không! Tôi chơi một mình!” Cô từ chối triệt để.
“Trên người cô gắn tường phòng lửa sao? Ngày kia tôi chỉ là nói đùa thôi, cô còn phòng bị tôi như thế!” Mộ Diệu đột nhiên giơ tay về phía cô.
Lê Lê theo phản xạ né tránh, di động cũng rớt xuống đất.
“Bốp!” Một tiếng.
Phòng học của đại học khá tự do, tiết học này, giảng viên cũng không nghiêm khắc lắm, tiếng nói chuyện trong phòng học khá nhiều, động tác của hai người họ, hoàn toàn bị che khuất.
Không có bất kì người nào chú ý đến!
Mộ Diệu phản ứng rất nhanh nhặt lấy di động của cô, cầm vào lòng bàn tay, di chuyển sang hướng bên trái!
Cánh tay anh giơ ra dài đến thế, Lê Lê hoàn toàn không lấy được!
“Anh muốn làm gì đó?” Lê Lê nghiêm khắc hỏi, “Nếu anh không thích tôi, là nói đùa, anh đừng nên chọc ghẹo tôi như một niềm hứng thú đúng không?”
“Tôi không có chọc ghẹo cô, trái lại, tôi giúp cô nhặt di động lên, cô nên cám ơn tôi mớ phải, chi bằng mời tôi ăn cơm đi!” Mộ Diệu cười nhìn vào cô, “Sao nào?”
“Anh đúng là vô lại! Nhặt một cái di động thôi, không ngờ anh lại muốn tôi mời anh ăn cơm! Chi bằng anh để lại di động xuống đất, tôi tự mình nhặt lên lại, thì không cần phiền đến anh nữa!”
“Cô tính đúng là kĩ!” Mộ Diệu cầm lấy di động của cô, không định trả lại cô, “Anh lính nhà cô là Cảnh gia tam thiếu gia, anh ta nhiều tiền như thế, cô ngay cả tiền mời tôi ăn cơm một bữa cũng không có? Vậy cô đúng là tội nghiệp quá, không lẽ, anh ta chỉ là giỡn với cô, không hề thích cô chứ!”
Cảnh Hành có đưa cho cô một tấm thẻ đen, một tấm thẻ atm vàng kim khiến cô thuận tiện quẹt được, vẫn chưa lấy ra dùng!
Cô ngày thường lại không có mua đồ gì!
“Lòng anh và nhan sắc của anh đúng là không xứng, lòng anh đen tối quá!” Lê Lê bất chợt nói, “Tôi không có quan hệ gì với anh! Chỉ là bạn học, cám ơn anh nhặt giúp di động của tôi! Bữa trưa tôi phải đi ăn cơm chung với anh Hành nhà tôi, chỉ mời anh một cây kem thôi! Được không?”
Cô lui một bước.
“Tốt! Cũng không tồi!”
Nhưng Lê Lê không nghĩ đến, Mộ Diệu ngay cả ăn kém cũng kén chọn đến thế!
Phải đi phố đi bộ phồn hoa nhất của thành phố A ăn loại kem đắt tiền nhất, quả nhiên là một người đàn ông kén ăn!
May mà buổi sáng chỉ có hai tiết học, ăn kem ở đây, rồi đi tìm Cảnh Hành, vừa đúng lúc!
Cô nhìn vào cũng thèm ăn nên mua thêm một cây!
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ăn kem.
“Không nghĩ đến anh là một người đàn ông còn thích ăn kem! Anh Hành thì không thích ăn đồ ngọt, cũng không thích ăn đồ cay! Không hiểu nỗi khẩu vị của anh ấy!”
“Vậy cô chia tay với anh ta, tôi miễn cưỡng thu nhận cô là được rồi! Tôi thích ăn đồ ngọt, cũng thích ăn đồ cay!” Mộ Diệu ăn không nhiều, cơ bản là đang nhìn cô ăn!
“Không! Anh Hành nhà tôi khá tốt đấy!” Vẻ mặt Lê Lê nở nụ cười tươi.
Một ly kem to đùng, rất nhanh bị cô tiêu diệt rồi!
“Tôi về trước đây, tôi đã trả tiền rồi, anh ăn từ từ!” Lê Lê cầm lấy túi, rất nhanh liền rời khỏi.
Sau khi cô rời khỏi, Mộ Diệu cầm lấy di động dựa vào ghế gọi điện thoại!
“Chị Khê, chị đang nói đùa sao? Người con gái này, không hề dễ theo đuổi chút nào!”
“Sức quyến rũ của em đâu! Một đứa con gái cũng không giải quyết được!” Tiếng của Đường Khê từ điện thoại vọng qua, “Nghĩ cách không được sao?”
“Nghĩ cách gì! Chị không phải là muốn em sử dụng biện pháp mạnh chứ? Nếu xảy ra chuyện thật, Cảnh Hành sẽ không tha cho em đâu! Em còn muốn sống đấy!”
“Em yên tâm, chị sẽ bảo kê em đấy!”
“Chậc…” Mộ Diệu không hề để tâm cúp máy, nhìn vào sắc trời bên ngoài, hôm nay thời tiết không tồi, thích hợp đi hóng gió.

“Hành Hành, anh Hành bảo bối…” Lê Lê từ đằng sau ôm lấy cổ của Cảnh Hành, “Anh đánh giúp em một ván với! Người ta cũng thua đến 20 lần rồi! Thực tình không đánh được tiếp nữa!”
“Anh yêu dấu, chồng…” Cô siết lấy cổ Cảnh Hành, “Anh rốt cuộc có giúp hay không, không giúp em tìm người khác giúp! Đến lúc đó, anh đừng có khóc!”
“Em dám!” Cảnh Hành quyết đoán cầm lấy di động của cô, chẳng phải là đang hưởng thụ cảm giác bị cô bám lấy, kéo dài thời gian chút, người phụ nữ này không ngờ lại không có sức kiên nhẫn đến thế!
“Hi hi, vậy anh chơi giúp em! Nhanh lên, đánh đi, nếu không em cứ không đánh lại như thế, lòng tin của em đều chết hết mất!” Cô nhìn vào màn hình, lồng ngực kích động kề sát vào lưng anh, “Lên, đánh chết nó! Boss đến đây!”
Sau lưng Cảnh Hành bị cô không ngừng ma sát, đằng trước còn phải tập trung đánh game, đợi đánh xong rồi, mới xử lý cô!
Lê Lê không hề biết bản thân đã đụng chạm phải Cảnh Hành, nhìn vào máu của boss càng ngày càng thấp, kích động ôm lấy cổ anh, “Lợi hại! Lợi hại!”
Di động anh vừa đặt xuống, quay lưng liền ôm lấy cô, một nụ hôn kích động hôn lấy miệng cô đang nói.
“Uhm uhm uhm…”
Tình hình gì đây!
Đây là cái giá mà nhờ anh thắng được ván game này sao?
Cảnh Hành nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của mình, “Sao thế! Lần sau đừng có dựa vào lưng anh, ngồi lên người anh!”
“Á? Đánh game thôi còn phải ngồi lên người anh! Ở đằng sau anh không phải khá tốt sao? Không ảnh hưởng anh!” Cô vừa nãy không có ảnh hưởng anh chứ?
“Không có ảnh hưởng anh?” Cảnh Hành một ngón tay chỉ vào ngực cô, “Cái này em gọi là không có ảnh hưởng anh sao?”
“Lưu manh! Khốn nạn!” Cô che ngực lại, lui về phía sau, “Anh nghĩ bậy rồi!”
“Anh có gì đâu nghĩ bậy, rõ ràng là bản thân em kích động dựa vào lưng anh, ma sát này kia! Em tự mình xem!” Cảnh Hành kéo lấy người cô, kề đến trước mặt anh, “Có cả phản ứng này!”
“Đáng thương quá, vậy anh tự giải quyết đi! Em tiếp tục chơi game đây!” Cô vừa cầm di động, liền chạy!
Cảnh Hành ôm lấy hông cô, “Gây họa rồi, còn muốn chạy?”
“Không chạy không lẽ đợi cho anh ăn sao? Theo kinh nghiệm sống của chúng ta mà nói, tình hình này của anh, chỉ cần em tránh xa, sau đó phân tán sự chú ý của anh, một lát sẽ mất đi thôi, sau khi mất đi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm! Được không?” Cô cúi đầu nhìn vào Cảnh Hành, “Được không? Hành Hành soái ca!”
“Nếu không phải đêm nay có bữa tiệc trình bày sản phẩm mới, anh bây giờ đã xử lý em rồi!”
“Cám ơn nhe!” Cô thật ra không muốn đi đâu!
Nhưng, người đó nhất định bắt cô đi!
Hơn nữa, bộ đồ lễ phục kia, đằng sau là hở lưng, khó trách phải nhịn, sợ là để lại dấu vết trên người cô, đến lúc đó không đẹp rồi.
Nhưng, Cảnh Hành lại không buông cô ra, “Tay đưa cho anh!”
Lê Lê không nghi ngờ để anh nắm tay cô, “Làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.