Cho tới khi Lê Lê ra khỏi phòng tổng giám đốc, cô vẫn không hiểu tiếng “Ưm” của Cảnh Hành có ý gì.
Đến trưa, cô gặp Cảnh Hành ở phòng ăn mới hiểu ra!
Ý của anh chính là buổi trưa cùng nhau ăn cơm sao?
Cô ngồi xuống, Cảnh Hành cùng trợ lý của anh đi tới, ngồi xuống bàn, hai người ngồi đối diện nhau, xung quanh không có ai khác.
Những nhân viên khác đều ở xa xa nhìn hai người họ.
Cô cũng muốn rời đi chỗ khác a.
Nhưng rõ ràng cô ngồi ở đây trước mà.
“Tổng giám đốc, anh có cảm thấy sự xuất hiện của anh đang làm mọi người rất bối rối không?” Cô cầm đũa nhìn mọi người xung quanh.
“Không có.”
“Anh nhìn xem, anh vừa xuất hiện xung quanh trái phải không ai dám ngồi, có phải do khí tức của anh quá mạnh không?” Cô vẫn là thích xung quanh náo nhiệt một chút.
“Vậy thì phải nói là do bọn họ quá nhút nhát, có một chút vậy cũng không chịu được.” Anh nhìn cô: “Cô thích ăn rau?”
“Không, tôi thích ăn thịt a!”
Cảnh Hành nhìn đống khoai tây, hành tây, cà rốt, trứng gà trước mặt cô: “Đây là thịt?”
Tưởng anh ngu à?
“Thôi ăn đi.” Cô không muốn nói nhiều với Cảnh Hành.
Sau đó, trước mặt cô rơi xuống một đống đùi gà, đùi heo, thịt bò….
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lệ Nhẫn đang cầm một cái chén, Cảnh Hành thì không ngừng gắp thức ăn bỏ vào dĩa của cô.
“Tổng giám đốc, tôi không ăn nhiều vậy đâu……” Sau này cô còn muốn sống yêu bình trong công ty a.
“Đủ rồi?” Cảnh Hành dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657937/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.