"Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Đến đi rồi cô sẽ biết!"
Cô ta bị dọa sợ, bây giờ mới nhớ gọi điện thoại, vả lại Ngữ Mộ An ngồi bên cạnh cô ta không có động thái gì gọi là lạ kỳ, mặc kệ cô ta gọi.
"Bạc Ngôn á! Anh mau đến cứu tôi!" cô ta đã gọi được cho Bạc Ngôn, căng thẳng nói.
"Bây giờ cô mới biết là tôi tốt với cô nhất nhỉ? Sau này có nghe lời tôi nữa không?" Bạc Ngôn đi theo sau lưng họ thật sát, tai đeo tai phone, mắt nhìn chằm chằm vào đuôi xe.
"Nghe nghe nghe, anh nói gì tôi cũng nghe, nhưng mà anh phải đến cứu tôi trước đã! Anh ta rất ghớm! không thả tôi ra!" sao cô ta lại tội nghiệp đến thế!
Lại còn xui xẻo nữa, gặp trúng người xấu xa.
"Cô cảm thấy tôi giống một kẻ xấu sao?" Ngữ Mộ An ngồi bên cạnh mở miệng nói.
"Không giống, nhưng bây giờ đa số người xấu xa chẳng phải đều như vậy sao? Đâu viết chữ tôi là người xấu trên khuôn mặt mình!" nếu không phải vì cô không nhìn rõ người, thì đâu như bây giờ lên xe đã rồi xuống không được.
"He......"
Giọng hừ nhẹ, khiến cô ta càng thêm sợ hãi!
"Bạc Ngôn, Tiểu Ngôn Ngôn, làm sao đây......" cô ta lo sợ.
"Luôn giữ trạng thái thông thoại, đừng lo sợ, tôi đang ở phía sau cô này." Anh ta đang muốn xông qua đó, nhưng mà ngộ nhỡ xông vào khiến cô ta bị tổn thương thì sau?
Cô ta cầm chặt cái điện thoại trên tay, mắt sáng như đuốc nhìn Ngữ Mộ An, "có phải anh có thù với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657865/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.