Ngồi trên xe, mặt mày Noãn Noãn trắng bệch nhìn lên bầu trời: “Mình đi ăn gì trước đi, rồi đi tiếp, được không?”
Anh ôn như mở miệng: “Noãn Noãn, dạ dày em là quan trọng nhất.”
“A a a……” Cô nghiêng đầu: “Muốn ói quá!”
“Em làm anh đau lòng quá rồi đó, anh quan tâm em mà em lại ghét bỏ anh như vậy.” Anh ấm ức tựa người ra sau.
Bọn họ đi đến khách sạn dùng cơm, sau đó theo lời Bạc Ngôn, đổi chiếc xe khác rồi mới đến nhà Bạc Ngôn.
Ngồi vị trí kế bên tài xế, cô cầm điện thoại tìm tư liệu về nhà Bạc Ngôn.
“Tiểu gia gia, nhìn không ra nhà anh là chủ cả một hệ thống ăn uống đình đám của cả nước! Đứa con riêng như anh nhìn vậy mà cũng ra dáng lắm chứ!”
“Nhà hàng nhà em cũng không tệ!”
“Quán ăn nhà anh giá trị hơn trăm tỷ, anh không thừa kế?”
Đối với câu hỏi của cô, anh chỉ đơn giản trả lời: “Không liên quan đến anh.”
“Chậc chậc, để đạt được cảnh giới không ham phú quý, không bị danh vọng vấy bẩn, em kính anh một tiếng nam tử hán, bái phục.” Cô dẹp điện thoại.
Nhà Bạc Ngôn thế nào, cũng không liên quan đến cô.
Cô chỉ là có chút đau lòng cho anh.
Con riêng thì sao, không lẽ không phải là con của Bạc gia?
Cũng là chung dòng máu mà!
Cũng là một người sống sờ sờ, không biết những người kia nghĩ gì.
“Có phải thay đổi cách nhìn về anh rồi không?” Anh nhếch miệng cười, mắt nhìn con đường vừa lạ vừa quen.
“Cũng không có.”
“Không thú vị, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657853/chuong-920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.