Bỗng Bạc Ngôn rung người, anh ta lớn chừng này mặc dù chưa xem qua tiểu thuyết ngôn tình nhưng bản thân anh là đứa con được sinh ra từ mối tình một đêm của mẹ anh và ông già kia, nên......
Ối ya, có khi nào lãnh đạn không nhỉ?
Nhưng cũng không hề nhanh đến vậy?
Mới vài ngày, vốn dĩ không kiểm tra ra được!
Anh ta vừa suy nghĩ thế bèn mở rộng lòng!
Trong căn phòng trên lầu, Cảnh Bùi Noãn nhìn cô ta, "Tiểu Ngư Ngư, hai người, là tớ sai, tớ đã hiểu nhầm anh ta, hôm nay chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra rồi, tôi vẫn còn nguyên."
"Không xảy ra chuyện gì sao?" Vu Ngư Ngư ánh mắt sáng nhẹ, "như vậy chả phải tốt hơn sao? Nhưng mà......"
"Tớ chỉ muốn nói chuyện như thế thôi, vậy cậu định như thế nào? Cậu và anh ấy đã quen nhau rồi à? Có qua loa lắm không? Tớ cảm thấy không thể liên lụy cậu nên chia tay rồi!" cô ta choàng lấy tay của Vu Ngư Ngư, "Ngư Ngư, xin lỗi, đều lỗi tại tớ, cậu không phải trả giá chứ? Như là hôn nhau chẳng hạn!"
"Vẫn chưa." Cô lắc đầu.
"Vậy tốt quá, sự trong trắng của cậu vẫn còn, chúng ta chưa bị mất gì cả, cái người Bạc Ngôn ấy sau này phải tránh xa anh ta càng tốt, nếu như anh ta biết tớ làm thế thì nhất định anh ta sẽ giết tớ chết mất!" Cảnh Bùi Noãn suy nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ rồi!
Đặc biệt là cái hôm trong văn phòng, cô cảm thấy bản thân giống như sắp bị anh ta nuốt chửng vậy!
"Được thôi! Cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657847/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.