Chương trước
Chương sau
"Không thích." Cô ta đứng dậy, vậy mà cũng không chơi game à, không thể nhìn thấy anh ta nổi giận lôi đình mà bỏ về!
"Chị của em sao lại bỏ đi thế? Chả phải lúc nãy đã nói chuyện rất vui vẻ sao?" anh ta nghiên đầu sang nhìn Cảnh Hành bên cạnh.
"Anh có chắc chắn rằng lúc nãy chúng ta đã nói chuyện vui vẻ lắm sao?" bộ lúc nãy họ nói chuyện vui vẻ lắm sao?
"Chả lẽ không phải sao?" anh ta nghĩ rằng không tệ, "hehe......"
Rốt cuộc cô ta chỉ là một cô nữ sinh thôi mà.
Nửa đêm, Cảnh Bùi Noãn đang ngủ ngon bị một tiếng hét lớn làm thức giấc.
"Ối! chán sống rồi, dám cả gan đánh cắp tài khoản của lão tử à!"
"Tmd! Đừng để lão tử tóm được nha!"
Cô ta nghe thấy âm thanh như thế, bỗng nhiên giậc bắn mình, nếu như để anh ta biết là bị Cảnh Hành động thủ, thì sẽ giết chết Cảnh Hành sao?
Anh ta dám làm thế!
Cô ta lau mồ hôi, bước xuống giường.
Lúc này điện thoại đổ chuông, cô ta đứng dậy vừa nhìn thấy tin tức của Cảnh Hành.
"Chị hai, em đã ẩn giấu ip rồi, anh ta truy không ra đâu, yên tâm ngủ đi!"
Có người em trai là thiên tài thật là tốt!
Cô ta nhanh chóng trả lời một câu "uhm moahh" xong bèn tắt máy.
Tâm trạng thoải mái nên cô ta ngủ ngon lành trong khi Bạc Ngôn lại chửi rủa inh ỏi.
Cô ta thì ngủ rồi, nhưng còn những người khác vẫn còn thức giấc.
Đặc biệt là Tiểu Mật Nguyệt.
Cô ta dụi mắt, anh Bạc Ngôn kích động gì thế nhỉ?
Sao chửi rủa dữ vậy?
Cô ta ngáp một hơi bước xuống giường tìm Dương Dương.
Vả lại Cảnh Bùi Dương thì ở trong phòng, bởi vì ngủ không được, sớm đã bậc đèn giường lên rồi, cầm lấy một cuốn sách, buồn chán ngồi đọc.
Bỗng nhiên, cửa phòng được mở ra, Thích Mật Nguyệt mặc cái váy màu hồng hoa li ti đang dụi mắt, vừa mới bước vào, không quên đóng cửa lại.
"Dương Dương, ôm......" cô ta mơ màng nhìn Cảnh Bùi Dương, đầu tựa người vào ngực anh ta, cặp mắt mơ hồ rất nhanh chóng nhắm lại.
Ngủ trong lòng anh yên tĩnh sao?
Tay nhỏ kéo lấy vạt áo của anh ta, "Dương Dương, tắt đèn......"
Anh ta nghe theo tắt đèn, nằm xuống, người cô cũng nằm xuống theo, mùi hương thoang thoảng của một cô gái nhẹ nhàng truyền lại, anh ta không ngừng co rút người lại, "Dương Dương, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Anh ta không muốn ngủ nhưng cũng phải ngủ, đặc biệt là có cô ta trong lòng.
Nửa đêm bị làm ồn dậy, rất khó ngủ, trong lòng của Dương Dương, cô ta bình thản mà ngủ, Dương Dương sẽ bảo vệ cô ta, cô ta không sợ, cho dù bên ngoài có ồn ào mấy cũng không sợ.
Sắc trời dần dần sáng lên, giọng chửi rủa cả đêm đã biến mất không nghe thấy nữa.
Bạc Ngôn dường như cả đêm không ngủ, nhưng cho dù như thế, tài khoản cũng sẽ không có cách nào hồi phục lại như trước đây.
"Ối!" anh ta đập mạnh bàn phím một cái, "nhất định là Cảnh Bùi Noãn nha đầu thúi đó, còn có Cảnh Hành!"
Mấy ngày nay đều bám theo anh ta chơi game, khó trách sao mà nhiệt tình thế!
Ối, cả nhà Cảnh gia đều biết cả
Anh ta trầm giọng một tiếng, sau đó xuống lầu, vẫn chưa đi đến phòng bếp, thì lại nghe thấy giọng hai người phụ nữ bên trong nói cười rôm rả, một trong số đó là Cảnh Bùi Noãn, người kia là Thích Mật Nguyệt!
Người kia là ai?
Mặc kệ là ai, mục tiêu của anh ta chỉ có một người, Cảnh Bùi Noãn!
"Cảnh Bùi Noãn, cô nói đi! Cô định bồi thường tôi ra sao?" anh ta đi vào, tròng mắt hổ phách nhìn chưng chưng cười nhợt nhạt nhìn Cảnh Bùi Noãn, môi vểnh nhẹ, "hoặc là cô muốn chết như thế nào!"
"Cô nói cái gì thế? Sao tôi nghe không hiểu? nhưng mà tối qua anh la lối cả đêm, nếu muốn bồi thường thì người bồi thường là anh mới đúng vì đã làm tổn thất tinh thần của gia đình người khác chăng? Chúng tôi vì anh mà cả đêm không ngủ!" Cảnh Bùi Noãn bưng một ly sữa, cặp mắt xanh biếc lướt mắt nhìn anh, "Tôi thấy bộ dạng này của anh, đừng nói là cả đêm không ngủ mà chỉ thức ngồi chửi thôi nha? Giọng nói chuyện bị khàn hết rồi."
"Cảnh Bùi Noãn, nếu chọc giận tôi là phải trả giá đó, đừng nghĩ Dương là anh của cô, thì tôi sẽ đối sử cô thủ hạ lưu tình." Gần đây tính khí của anh ta đã đỡ đi rất nhiều.
Nếu như là trước kia, e rằng bây giờ sợ cô chỉ còn nửa cái mạng.
"Hehe, vẫn là nghe không hiểu, hay là anh ngồi xuống ăn sáng trước đi, sẵn tiện giới thiệu cho anh biết, đây là bạn tôi, Vu Ngư Ngư!" ánh mắt của cô ta luôn nhìn về hướng người con gái nhã nhặn đó.
Vũ Ngư Ngư nhìn về anh ta gật đầu nhẹ, "chào anh, anh có thể gọi em là Ngư Ngư."
"Người con gái đẹp này lịch sự hơn cô rất nhiều đấy!" Bạc Ngôn nhìn ánh mắt của Vũ Ngư Ngư, cặp mắt xếch phượng tiêu chuẩn, quả là một cô gái nhà lành của vùng sông nước Giang Nam, rất xinh đẹp.
Vũ Ngư Ngư cũng để ý anh ta, nhìn anh ta có vẻ cà lơ phất phơ, chắc không phải cái người mà Noãn Noãn vừa nói ấy nhỉ?
Nếu như thật sự đúng, thật sự đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp trai, tướng mạo cao to như thế.
Cảnh Bùi Dương và Mật Nguyệt dường như không tham dự vào câu chuyện của họ, ngồi yên tĩnh ăn sáng.
Mật Nguyệt chỉ luôn ngẫm nghĩ, cô ta muốn chóng lớn, ở nhà có hai người chị xinh đẹp, cô ta thì còn quá nhỏ!
Cô ta muốn ăn nhiều vào.
"Bạc Ngôn, tôi cảm thấy anh nhìn gái đẹp đến nỗi bị ngây người rồi? thoáng định thần lại đi, dù sao thì anh cũng không cần phải đến công ty, hay là hôm nay anh thay tôi dẫn Ngư Ngư đi chơi nhé?" Cảnh Bùi Noãn cười vểnh môi lên, "sao đây, thời gian đi chơi với người đẹp không còn nhiều đâu ấy......"
"Cô cũng đi chung à?" anh ta nhếu mày, "đúng không?"
"Anh đừng mơ tưởng! tôi bận việc rồi." hôm nay cô ta phải đến bệnh viện, vẫn còn không ngừng chảy máu.
Khiến cô nghĩ mình bị tới tháng rồi, nhưng mà cô vừa mới hết không lâu mà!
"Cô có chuyện gì à?"
"Anh lo lắng chi thế?" cô ta kiêu ngạo nghiên đầu nhìn Cảnh Bùi Dương, "anh trai, xin nghỉ phép một ngày dùm em!"
"Ừm." anh ta đã quen Bạc Ngôn ba ngày lưới cá hai ngày phơi lưới rồi.
"Anh em Cảnh gia các người đều có cái đức hạnh như nhau! Chuyện của tôi đều bị các người sắp xếp xong hết rồi! nhưng mà cái cô Vũ Ngư Ngư này, tôi nhất định sẽ chiêu đãi tốt thôi!" dù sao thì cũng vui hơn là vào công ty nhỉ!
Sau khi ăn cơm, Cảnh Bùi Noãn tiễn Bạc Ngôn và Vũ Ngư Ngư đi, cô ta mới đi bệnh viện.
Vừa mới kiểm tra lại, cô ta cầm lấy tờ báo cáo, ngồi bên hàng ghế dài ngoài hành lang, cả mặt bơ phờ!
Màng trinh hoàn chỉnh, kinh nguyệt không đều!
Đây có phải là đùa với cô hay là đùa với Bạc Ngôn!
Thực sự tối hôm đo hai người họ không xảy ra chuyện gì cả, bây giờ cô ta đi tìm Bạc Ngôn có còn kịp không?
Trời đất, anh ta xác định không phải là đùa giỡn mà!
Cô ta cảm thấy cơ thể mình và lình hồn như chịu sự đau đớn tột cùng!
Cô ta đem tờ báo cáo bỏ lại ở bệnh viện, lái xe đi về.
Xuống xe bèn nghe thấy trong biệt thự có tiếng đàn violon, cô ta chầm chậm đi tới phòng luyện dương cầm, sau đó ngồi xuống nền đất, "Mật Nguyệt, có một chuyện đau lòng, như là Nhị Tuyền Ánh Nguyệt vậy!"
"Vậy là Nhị Hồ!" Thích Mật Nguyệt nhìn sắc mặt cô ta không tốt, quan tâm hỏi một câu, "chị Noãn Noãn, chị bị sau thế? Có chuyện gì không vui à?"
"Chị không sao, vẫn tốt!" bây giờ cô ta đang nghĩ, muốn làm sao giúp Bạc Ngôn lấy lại số tài khoản mật mã game đây!
Nếu như là cô ta gọi, thì cũng không có nhiều thời gian, vả lại cô cũng đánh không lại!
Lời nói của Cảnh Hành?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.