Anh đứng ở cửa, nghe bên trong có tiếng động liền gõ cửa: “Noãn Noãn, là anh.”
“Anh!” Cảnh Bùi Noãn lập tức mặc quần áo: “Em ra ngay!”
Cô nhất định phải chém Bạc Ngôn.
Cô cười hì hì mở cửa phòng, làm bộ ngáp một cái, “Tối hôm qua em vè khuya quá, nên bữa nay ngủ bù, đi thôi, mình đi xuống thôi!”
“Không có việc gì chứ?” Anh nhìn khắp người cô, rõ rang vừa rồi nghe cô lớn tiếng chửi Bạc Ngôn mà?
“Em có thể có chuyện gì chứ, chỉ là……” Cô đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương: “Lần sau không nên uống nhiều như vậy, bây giờ có chút đau đầu.”
“Uống ít thôi, con gái ở ngoài uống nhiều rượu vậy không an toàn đâu.” Anh lo lắng dặn dò.
Mặc dù có bảo tiêu đi theo bảo vệ cô, nhưng lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn thì……
Ví dụ như tối hôm qua.
“Em biết rồi, anh! Anh không cần lo cho em nữa, em lớn rồi, anh lo cho chị dâu nhỏ đi kìa, bây giờ là thời điểm phản nghịch của chị dâu đó!” Cô cười híp mắt, đi xuống lầu, cô đã nhìn thấy Bạc Ngôn.
Người đàn ông này vậy mà không biết xấu hổ, không những không biết xấu hổ mà còn ngồi ở đây!
Cô chậm rãi nhếch miệng, cô có nên lau cổ cho anh trước rồi mới cắt cổ anh không?
Vấn đề này, đáng giá để theo đến cùng!
Sau khi cô xuống lầu, ánh mắt của cô và Bạc Ngôn chạm nhau, cô chỉ nở nụ cười lạnh, rồi đi vào phòng ăn.
Người đàn ông này có chút ghê tởm, cô cũng không muốn dính líu gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657840/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.