“Càng không cần anh bận tâm!” Cô nhíu mày một cái, “anh tôi sao không nói cho tôi biết anh là người lắm mồm hả!”
“Anh lắm mồm?”
Lần đầu có người nói anh lắm mồm!
Đến Cảnh thị, cô thắng gấp, liền xuống xe trước!
“Bạc Ngôn nhìn bóng lưng của cô, cũng xuống xe!
So với sự vội vàng của cô, cước bộ của anh lười biếng hơn nhiều, chậm rãi ung dung đi theo phía sau cô.
“Bạc Ngôn!” Anh có thể đi nhanh lên chút không?” Đây là một hội nghi rất quan trọng, thật không biết anh đóng vai gì trong buổi hội nghị này, lại cần anh đi, vả lại còn với thái độ này, anh hai từ khi nào tuyển dụng nhân viên, không đáng tin cậy đến vậy!” Cô ấn thang máy, bị tưởng rằng đến chơi.
Thế nhưng ngày đầu tiên đến, liền bắt đầu giúp anh hai làm việc!
“Tiểu Noãn Noãn đáng yêu, em có muốn cân nhắc lại việc thực tập trong công ty của anh hai em không? Chúng ta có thể cùng làm việc nha?” Anh cười đi vào thang máy, nhìn khuôn mặt búp bê nhỏ nhắn tinh xảo, nhất là cặp mắt xanh thẳm kia, “em và anh hai em, và ba mẹ em đều không giống nhau, em có nghi ngờ qua, thật ra em được nhặt về không?”
“Anh mới nhặt đó!” Cô một chút cũng không muốn nói chuyện với anh!
“Anh vốn được nhặt về mà!” Anh không quan tâm cười một tiếng, “nhưng mà! Là được ba ruột nhặt về!”
“Ba ruột mà gọi là nhặt sao?”
Đến phòng họp trên tầng 32, Cảnh Bùi Noãn giẫm lên giày cao gót ra thang máy, về phần lời anh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657838/chuong-905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.