Chương trước
Chương sau
Cô bất chợt nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào người đàn ông lười lặng đang dựa vào sofa nói chuyện, cô mặc áo ba lỗ màu trắng, quần ngắn màu đen, dưới chân là một đôi dép lào màu vàng nhạt, lúc này trên tay đang cầm một ly rượu.
“Tôi, không phải……” Cô nhỏ tiếng trả lời.
Người bên cạnh cũng đưa ánh mắt nhìn cô, một cô bé nhỏ tuổi như thế, hơn nữa vừa nhìn là biết không phải là người bản địa, khiến họ càng có hứng thú hơn.
“Tôi, lạc đường rồi, tôi có thể mượn điện thoại một chút không?” Cô cần gọi điện thoại cho Dương Dương.
“Đồ của tôi không phải tùy tiện là có thể mượn được, cô phải trả giá gì đó!” Người đó quan sát cô, chỉ là một chiếc áo đơn giản và đầm ngắn hơn đầu gối, ngay cả một cái túi cũng không có, đoán chắc cũng không lấy ra được gì.
“Tôi gọi điện thoại, người nhà tôi đến đón tôi, anh ấy sẽ đưa tiền cho anh!” Cô lại nhìn vào những người khác ở bên cạnh, “Hoặc là các người ai có thể cho tôi mượn một lát cũng được? Tiền không phải là vấn đề!”
Nhưng đây là khu biệt thự cao cấp, người có thề sống ở đây cũng không thiếu thốn tiền bạc, nhưng trên người cô cái gì cũng không có, chỉ là muốn gọi một cú điện thoại thôi.
Anh ta cười khinh, “Tiền nhiều tục, có thể đổi thứ khác không? Chúng tôi đang mở tiệc ở đây, chúng ta vui vẻ rồi, đừng nói là cho cô gọi một cú điện thoại, điện thoại cũng cho luôn cô cũng được!”
“Tôi biết kéo đàn dương cầm, có không?” Cô không nghĩ đến bản thân không ngờ lại có một ngày như thế.
“Xin lỗi, ở đây không có đàn dương cầm!” Sắc mặt của anh ta rất là đáng tiếc.
“Vậy tôi……còn biết nhảy múa, nhưng tôi phải gọi điện thoại trước, nhỡ tôi nhảy múa xong, anh không cho tôi gọi điện thì sao?” Cô là kế hoạch rồi đấy.
“Vậy không được, lỡ như cô nhảy múa, tôi không cảm thấy có hứng thú thì sao?” Anh ta cũng lắc đầu.
Hai người không thể tranh luận tiếp được.
Thích Mật Nguyệt trố to hai con mắt nhìn vào anh ta, không ngờ lại như thế! Nhỏ mọn!
Đột nhiên, trong đám đông truyền đến một âm thanh ôn hòa, “Qua đây, điện thoại tôi đưa cô dùng.”
Cô nghiêng đầu, nghe theo tiếng đi qua đó, chỉ là người đó hình như bị cản trở bởi đám đông, cô liền đi về phía bên kia.
Chỉ thấy trên sofa màu đỏ, có một người đàn ông đang ngồi mặc bộ đồ vest màu trắng, trên tay anh ta đang cầm một ly rượu màu đỏ, đồng hồ màu bạc trên cổ tay anh, gần như đang lấp lánh một ánh sáng không tên.
Quan trọng nhất là bên cạnh anh ta có một cái di động.
“Cám ơn!” Cô cúi đầu cầm di động, trên đó không có mật khẩu màn hình, “Tôi có thể ra ngoài gọi điện thoại không?”
“Được.” Anh vẫn là nhìn vào ly rượu trên tay, không có nhìn cô.
“Người anh tốt thật!” Cô lập tức liền cầm di động ra ngoài.
Sau khi cô đi, trong đại sảnh lại trở nên náo nhiệt, và người đàn ông vừa nãy đi đến trước mặt anh ta.
“Anh, chúng ta còn là bạn không? Tôi chưa chơi đủ đấy! Cậu không ngờ như vậy đã đưa di động cho cô ta!” Người đó giọng điệu bất mãn, nhưng trên mặt lại không có bất kì bất mãn nào, ngồi xuống đối diện anh ta.
“Cô ta mới 12 tuổi, cậu chơi cũng phải chú ý chút.”
“Cậu biết rõ như thế? Nó chỉ là con nít quèn thôi, tôi làm sao có hứng thứ với mấy đứa bằng phẳng chưa bắt đầu phát dục chứ, tôi chỉ là ghẹo nó thôi!”
“Vừa phải thôi.”
Người đối diện đang nói chuyện, đột nhiên Mật Nguyệt lại trở về, ánh mắt cô nhìn vào An mượn di động cho cô, “Xin lỗi, tôi không biết đây là đâu, anh có thể nói cho anh ấy biết một tiếng không? Cám ơn!”
Cô đưa di động cho An.
“Số 8.” Anh chỉ là đơn giản nói hai chữ, liền đưa di động cho Thích Mật Nguyệt.
“Cám ơn!” Cô cúp máy, đưa di động cho anh.
Người đàn ông này nhìn vào hình như có chút giống Dương Dương đấy?
Nhưng là tóc vàng mắt xanh, hoàn toàn không giống Dương Dương!
“Không khách sáo.” Anh nhạt nhạt nói.
“Vậy tôi đi trước!” Cô vữa nãy tưởng rằng Dương Dương sẽ mắng cô, kết quả không có.
Cô ngoan ngoãn đứng trước biệt thự náo nhiệt, đợi Dương Dương đến đón cô.
Gió ban đêm của mùa hạ hơi lạnh, có thể là vì trong lòng khó chịu, cho nên cảm giác càng ngày càng lạnh.
Ở một nơi xa, cô nhìn thấy một hình bóng đi đến, đó là hình bóng cao to, đã mấy tháng không gặp mặt rồi, nhưng cô vẫn là một mắt là nhìn ra chính là Dương Dương!
Cô nhấc chân đi về phía anh một bước, nhưng lại lui trở về.
Cô không muốn chủ động qua đó!
Anh thật đáng ghét ở bên người phụ nữ khác, cô không muốn chủ động đến gặp anh!
Cảnh Bùi Dương nhìn thấy động tác nhỏ của cô, cô còn đang giận đấy!
Âm thanh oan ức vừa nãy gọi điện thoại, bây giờ đã biến mất hoàn toàn!
Anh chạy qua đến, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của cô, liền ôm lấy cô vào lòng, “Tiểu Mật Nguyệt, anh sai rồi.”
“Uhm……” Cô vừa nãy còn giận đến thế, nhưng bị anh ôm lấy như vậy, sự nóng giận của cô không ngờ từ từ tan biến rồi.
“Anh dẫn em về!” Anh ngã người, quỳ xuống trước mặt cô, “Anh cõng em.”
“Vâng!” Cô ngoan ngoãn bò lên người anh, đôi tay ôm lấy cổ anh, “Dương Dương, phụ nữ kia là ai thế?”
“Bạn đại học, đang thực tập ở Cảnh thị.”
“Tại sao lại cùng anh trở về thế?”
“Có chút chuyện, từ đó đến giờ luôn giữ khoảnh cách, không nghĩ đến cậu ấy sau khi vào nhà không ngờ lại có phản ứng đó.” Bản thân anh cũng ngây ra, huống chi là Mật Nguyệt nhìn thấy.
“Bạn đại học, cô ấy nhất định rất thích anh! Anh tại sao ngay cả người ta thích anh cũng nhận không ra? Hay là anh giống như Cảnh Hành nói vậy, chính là thích những phụ nữ ngực to……?”
“Cảnh Hành?” Hai mày của anh khẽ cong lại, Cảnh Hành một ngày không đi học cho tốt, nói cái gì phụ nữ!
Nó mới 11 tuổi!
“Dương Dương, em sau này lớn lên, cũng nhất định sẽ như thế đấy!” Cô vẫn chưa phát dục mà!
Đừng có khinh thường cô!
“……” Anh có chút dở khóc dở cười.
“Sau này giận đừng có chạy lung tung, lỡ như gặp phải người xấu phải làm sao?” Anh vừa nãy tìm không được cô, đúng là lo lắng chết đi được!
“Oh, em vừa nãy vẫn chưa có phản ứng, chỉ là rất giận! Em rất là muốn tạo sự bất ngờ cho anh, nhưng anh lại dẫn người phụ nữ khác về nhà, trong lòng em khó chịu, nên muốn rời khỏi!” Cô cũng cảm thấy bản thân có chút manh động quá rồi.
“Em trong lòng khó chịu cũng ở lại nhà để em tùy tiện xả ra, bên ngoài nguy hiểm lắm.” Họ ở đây tuy rằng là khu biệt thự cao cấp, người ít, an ninh cũng không tệ, lỡ như!
Khó bảo đảm lỡ như gặp phải tai nạn.
“Vâng! Em nhớ rồi!” Cô không thể không ôm lấy cổ anh, bò trên người anh, cảm nhận hơi thở của anh, lưng rộng của anh, cảm giác rất thoải mái.
Nhưng chính là một chút mùi nước hoa.
Là của người phụ nữ vừa nãy, cô không thích.
Hai người họ về đến nhà, những người khác đều đã ngủ rồi, chỉ có hai người họ.
Bùi Cảnh Dương vừa nãy chưa nhìn rõ tình hình trong đại sảnh, bây giờ nhìn vào đại sảnh có các bong bóng được trang trí, còn có “Dương Dương, em yêu anh” mấy chữ, anh bất chợt cười ra.
Còn cô gái trẻ bên cạnh nhìn vào đại sảnh mình cực khổ trang trí, chỉ là muốn kéo lấy cánh tay anh, “Lên lầu, đi ngủ!”
“Được!”
Phòng Thích Mật Nguyệt lựa là ở kế bên phòng Dương Dương, nắm lấy cánh tay rộng lớn của anh lên lầu, cô đứng trước cửa, “Dương Dương, em vừa nãy manh động quá! Em xin lỗi!”
“Lỗi của anh, vừa nãy không có tức thời cản trở em, anh bảo đảm, sau này tuyệt đối không dẫn phụ nữ về!” Anh cúi đầu nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của cô, khuôn mặt tròn trịa như là bánh bao thịt vậy.
Rất muốn cắn một miếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.