Chương trước
Chương sau
“Em kéo đàn cho anh nghe, được không?” cô bé nói xong thì rời khỏi người anh, đứng ở giữa căn phòng
Giống như là đứng ở trên bục diễn, cúi chào anh, tưởng tượng bản thân mặc chiếc váy xinh đẹp, ánh đen lấp lánh chiếu lên cô bé, lúc này chính mình đang đứng giữa khán đài, sau đó bắt đầu kéo đàn
Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, Cảnh Bùi Dương nhìn động tác của cô bé, không kìm nổi mỉm cười
Cô gái của anh cho dù thành tích không được, nhưng ở những phương diện khác cũng sẽ càng ngày càng tiến bộ
Khá lâu không có đứng ở trước mặt của Dương Dương biểu diễn rồi, khiến cô bé rất phấn khích, kéo cả một buổi sáng cũng không cảm thấy mệt, cứ thế đến tận lúc ăn trưa, cô bé mới tiếc nuối buông cây đàn xuống
“Dương Dương, sau này em đi biểu diễn, anh sẽ đến xem em chứ?” co bé ở thành phố A cũng có biểu diễn, nhưng mà Dương Dương đã lâu không có đi xem rồi
“Sẽ đi” anh cây giờ không còn cách nào nên mới bỏ lỡ một vài lần, sau này cố gắng sẽ không bỏ qua
“Em biết Dương Dương tốt nhất mà!” cô cười híp mắt lại tiếp tục ăn cơm, khuôn mặt nhỏ bé tràn niềm vui, vô cùng hạnh phúc
Đến tận lúc chia tay, cô tiễn Dương Dương ra sân bay, quả nhiên khóc sướt mướt
“Ư ư ư, lần trước anh không nói cho em tự mình rời khỏi là đúng, như thế này quá đau khổ à!” cô bé ôm chặt lấy thân người cao lớn của anh, không muốn buông tay
Anh cúi đầu xoa lên mái tóc của cô bé, mặc kệ nước mắt của cô bé làm ướt áo mình, tâm trạng biệt ly cũng bị nước mắt của cô bé rung động
“Sau này anh muốn rời xa em, nhất định cũng không được nói cho em biết, âm thầm mà đi, được chứ?” cô bé ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt nhạt nhòa nước mắt đến bóng hình của anh cũng đã mơ hồ không nhìn thấy rõ nữa
Cô bé không thích cảm giác này, biệt ly quá đau khỏ
“Được, sau này âm thầm mà đi” anh không biết cô bé sẽ khóc ra như thế này
May mà là máy bay riêng, nếu không bọn họ mà ở sân bay lôi kéo mấy tiếng đồng hồ thế này, sớm đã lỡ chuyến bay rồi
Không dễ dàng gì nịnh xong cô bé, quay người đi vào bên trong, cả con tim của anh cũng không có thả lỏng
Cứ luôn cảnh giác người ở phía sau sẽ bỗng nhiên chạy về phía anh, có thể sẽ khóc càng lợi hại hơn
Thích Mật Nguyệt cố kìm nén muốn xông lên, đôi mắt đáng thương chằm chằm nhìn sang bác quản gia ở bên cạnh, “chúng ta về thôi…”
Bố mẹ hôm nay cũng sẽ quay về, cô bé cũng sẽ không phải ở nhà một mình nữa
Quản gia nhìn bóng hình rời đi, thiếu gia rõ ràng cũng không nỡ, quay đầu nhìn một cái có thể sẽ càng thêm phần khó khăn, vẫn nên là như thế này đi thì tốt hơn
Trên đường quay về, đôi mắt của Thích Mật Nguyệt khóc đỏ ửng, về đến trong nhà liền bị Lâm Trí Hiểu đau lòng lấy khăn ấm chườm lên
Khóc đáng thương như này, tiểu nhà đầu này đúng thất sự là từ nhỏ đã là của nhà người ta rồi!
“Năm nhất học kỳ sau, rất nhanh thì sẽ trôi qua, sau đó đến thời gian nghỉ hè, thì đi thăm Dương Dương, thế nào?” Lâm Trí Hiểu ở bên cạnh cô bé, an ủi nói
“Thật chứ ạ? Con có thể đi thăm Dương Dương sao? Nghỉ hè con không phải là phải luyện tập kéo đàn sao?”
“Con bình thường đã luyện nhiều rồi, vả lại con ở nước ngoài, cũng có thể luyện tập, con muốn luyện thì luyện, còn có thể học thêm nhiều điều khác, con thích là được”
“Dạ! nghỉ hè có thể ở bên cạnh Dương Dương, quá tốt rồi, mami muôn năm!” cô bé lập tức không khóc nữa, cũng không buồn nữa!
Nghỉ hè cảm giác vẫn còn thời gian khá dài, cô bé chóp chớp đôi mắt, vẫn còn mấy tháng nữa có thể gặp được Dương Dương rồi
Ngày tháng có mục tiêu dường như trôi qua khá nhanh, quay ngoách đi cái thì đến mùa hè nóng nực, ve sầu ở bên ngoài cửa sổ trong sân trường không ngừng kêu
Ngồi ở trong hội trường thi Thích Mật Nguyệt cầm cây bít, mở đôi mắt lớn nhìn về phía giáo viên giám thị ở đằng trước, đã đến cuối kỳ rồi, cô bé có thể đi gặp Dương Dương rồi
Hộ chiếu và giấy tờ đều đã làm xong, cô bé còn chưa có báo cho Dương Dương, muốn cho Dương Dương một sự bất ngờ
Ai nói anh ấy lần trước cũng dùng cách này lừa cô bé
Dù sao cô bé cũng đã hỏi qua dì Bùi địa chỉ biệt thự rồi, chìa khóa, mật khẩu cửa, đến lúc đó đợi bước vào bên trong nhà rồi, sau đó thì sẽ hù Dương Dương một cái
Cô bé càng nghĩ càng phấn khích, trong đầu không ngừng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, năm nay ve sàu có nhiều hơn chút, cứ luôn không ngừng kêu, thật phiền
“Thích Mật Nguyệt!”
“Ừm?” cô ý thức đáp trả một tiếng, cái đầu ngoảnh trái ngoảnh phải nhìn, sau cùng thì ánh mắt nhìn lên giáo viên giám thị ở trước mặt
“Vẫn còn nửa tiếng nữa thì kết thúc kiểm tra rồi, em làm xong rồi sao?”
A!
Vẫn còn nửa tiếng đồng hồ!
Cô bé vẫn đang còn trong kỳ thi, trong đầu của cô bé vừa rồi nghĩ quá nhiều rồi, lại đi quên mất!
Cô bé cúi đầu nhìn chằm chằm phiếu thi của mình, mới chỉ có làm chưa được một nửa, lập tức cúi đầu bắt đầu làm bài thi, mắt nhìn sang hai bên, Cảnh Hành ở bên cạnh lại dám gục đầu trên bàn ngủ gật
Cậu ta nhất định sớm đã làm xong rồi!
Bá học với cô bé không phải là cùng một tầng lớp
Cô không hiểu!
Kết thúc buổi thi, cô bé khoác cặp sách, nhìn theo Cảnh Hành đang lững thững đi ra khỏi phòng thi, vội vàng chạy theo
“Cậu có muốn đi tìm Dương Dương không?” cô bé cũng không phải là rất muốn để Cảnh Hành đi cùng, chỉ là tỏ ra lịch sự mới hỏi một câu
“Nếu cậu đã miễn cưỡng muốn mời như thế, tôi có thể miễn cưỡng đi cùng vậy” Cảnh Hành một điệu bộ ngủ chưa có tỉnh, đôi mắt màu xanh đảo qua đảo lại, “cậu đi phải trông coi thật kỹ đó, mỹ nữ ở nước ngoài nhiều lắm, với cái thân hình nhỏ bé của cậu…rất nguy hiểm!”
“Cậu cũng không phải là thân hình nhỏ bé sao, có tư cách gì mà nói, đừng quên rằng, tôi lớn hơn cậu, cậu là em trai của tôi!” cô ngẩng cao cằm lên, “cậu thật sự muốn đi sao?”
“Chị tôi cũng sẽ đi!”
“Chị Noãn Noãn cũng sẽ đi?” cô bé mím môi, “thế cũng tốt, 4 người chúng ta, vui biết bao!”
“Đúng là không tồi, chắc sẽ rất vui!” Cảnh Hành nhếch mép cười, kẻ ngốc này
Thêm hai cái bóng đèn bên cạnh, còn nói sẽ vui
Bởi vì có thêm dự tham gia của Noãn Noãn và Cảnh Hành, vốn dĩ nghĩ rằng kế hoạch giấu kín của cô bé sẽ không còn, không ngờ rằng bọn họ cũng thống nhất không nói cho Dương Dương biết!
Trên máy bay đi dến, Cảnh Hành thu mình thoải mái ở trên cái ghế da chơi điện tử, chơi rất nghiêm túc
Cô bé ngoảnh đầu sang nhìn chị Noãn Noãn ở bên cạnh, máu tóc màu vàng có chút xoăn cuộn thả ở trên vai, sống mũi cao đôi môi mỏng manh, làn da pahnr chiếu ánh sang như phủ lớp phấn hồng lấp lánh, đôi mắt màu xanh giống với Cảnh Hành, sâu thẳm như đại dương, không nhìn thấy đáy
Chị Noãn Noãn mặc một chiếc áo dây đen đơn giản, để lộ ra làn da trắng của chị ấy, làm da nõn nà, rất muốn véo một cái!
“Mật Nguyệt, em không mệt sao?” Noãn Noãn bỗng nhiên ngoảnh đầu sang nhìn cô bé
“Em không mệt! còn mấy tiếng nữa thì mới đến, vẫn còn khá nhiều thời gian để nghỉ ngơi!” cô bé nói xong cúi đầu, cầm chiếc ipad trong tay, bên trên tải về có phim ảnh
“Sắp có thể nhìn thấy người trong lòng của em rồi, phỏng vấn một chút, có cảm nhận thế nào? Có phấn khích không?” Noãn Noãn lấy xuống tai nghe, cũng có chút hứng thú
Thích Mật Nguyệt vốn định ngoan ngoan xem phim lập tức ngẩng đầu lên, “chị Noãn Noãn, chị đều biết rồi, còn hỏi em”
“Chị là đoán, từ khi em sinh ra anh trai đã bị em ăn chắc rồi, có tiềm năng!” bao nhiêu năm rồi, lại vẫn dính kết như thế này
Chỉ là đáng thương thôi anh trai!
Cứ dáng điệu Mật Nguyệt 12 tuổi lúc này đây, phải đợi bao lâu anh trai mới có thể ăn được thịt à!
Thật đáng thương!
Mật Nguyệt khuôn mặt không hiểu nhìn cô ấy, chị Noãn Noãn đang nghĩ cái gì vậy, tại vì sao lại lắc lắc đầu?
“Chị Noãn Noãn? Chị có chuyện gì không vui sao?”
“Chị khá vui, không có gì không vui cả” cô chỉ là cảm thấy anh trai nhất định sẽ nhẫn nhịn chết thôi
Trong lòng âm thầm cảm thông một chút cho anh trai mà thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.