“Vâng, em tin anh!” Cô nhất định phải để Dương Dương bình bình an an, khỏe mạnh khỏe mạnh!
Cho nên ngày này, Thích Mật Nguyệt cảm thấy qua một ngày rất là dài!
Sau khi tan học, xách cặp, đầu cũng không quay lại rồi chạy đi.
Ngồi trong xe nhà, cô cười nói, “Bác ơi, đi nhà Dương Dương!”
“Tiểu thư, cô không về nhà sao?” Tài xế nhìn cô hỏi.
“Nhà của Dương Dương chính là nhà của tôi!” Cô không về nhà, cô phải đi gặp Dương Dương.
Buổi tối về đến nhà, nghe nói Dương Dương trong phòng sách, cô liền ngoan ngoãn làm bài tập trước, sau đó bưng dĩa trái cây người giúp việc chuẩn bị sẵn, đi đến phòng sách của Dương Dương.
Cô cười ti tít gõ cữa, “Dương Dương, em có thể vào được không?”
“Uhm.” Bên trong truyền đến âm thanh của Dương Dương.
Nghe hay quá!
Cô cười đi vào, nhìn thấy anh cúi đầu hình như rất nghiêm túc xem gì đó, không có ngẩng đầu lên nhìn mình, có chút không vui nhẹ.
“Dương Dương, anh không quan tâm em rồi!” Cô bĩu môi đi qua đó, “Anh cũng không nhìn em!”
Cảnh Bùi Dương nghe thấy âm thah của cô, lập tức ngẩng đầu nhìn cô, “Hôm nay lên lớp bị cô giáo phạt đứng ở ngoài hành lang phòng học?”
“Anh làm sao biết, quả thật lợi hại!” Cô bước nhanh qua đó, “Lúc em và Cảnh Hành nói chuyện, bị cô bắt quả tang.”
Phạm sai lầm rồi mà còn lý lẽ đương nhiên như thế, ngoài cô ra thì cũng chẳng có người khác.
“Sau đó thì sao? Đã thực sự ý thức được bản thân sai chưa?” Anh đặt đồ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657826/chuong-893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.