“Khối u ác tính này, để lại làm gì?” Đường Sóc ôm lấy cô tiếp tục đi về phía xe, “Tiễn anh.” “Tiễn anh? Đều là lỗi của anh! Em vốn dĩ là muốn sớm quay xong, anh đòi đổi diễn viên đóng lại từ đầu, em còn phải ở lại tổ phim thêm vài ngày nữa, anh nói xem có phải đang cố ý không?” Nhưng bước chân cô vẫn là thong thả đi theo anh. “Vậy không cần đóng lại, chỉnh sửa lại xíu, để lại bóng lưng là được.” Anh cũng không nỡ cô cực khổ, hơn nữa cô cũng rất muốn hoàn thành việc quay phim. “Chủ ý này không tồi!” Cô vui vẻ đồng ý. Sau khi tiễn Đường Sóc đi, cô lại trở về tổ phim quay phim, những công tác viên trước đó giúp qua Lê Tịnh không ai có thể ở lại. Bây giờ hình như cô mới là lão đại của tổ phim, đương nhiên Cao Thâm lẳng lơ được ngoại lệ. “Đạo diễn, nghe nói mối quan hệ giữa anh và Tề tổng rất tốt?” Lúc vào giờ nghỉ, cô ngồi kế bên Cao Thâm, dò thám tra hỏi. “Vẫn ổn, thường xuyên đi uống rượu, sao thế, cô nhanh như thế không cần Đường Sóc sao? Nhưng Tề Viễn Dương à, không không tồi, nhưng trong lòng anh ấy có người rồi! Cô……” Cao Thâm quan sát cô một hồi, “Cô vẫn là ở bên Đường Sóc đi!” “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có nói là muốn ở bên Tề Viễn Dương, tôi chỉ là muốn hỏi, có thời gian cùng nhau đi ăn cơm.” Cô cầm lấy ly nước, một bên uống, ánh mắt một bên nhạt nhạt nhìn vào phương hướng khác. Cao Thâm chớp mắt, khó hiểu nhìn cô, “Cô đang làm gì? Tìm nhà tài trợ cho bộ phim sau?” “Không phải, chỉ là muốn quen biết mà thôi.” Cô cười nhẹ, tại sao ngày xưa không cảm thấy lòng đề phòng của Cao Thâm nặng như thế nhỉ! “Oh……sau đó đội mũ xanh (ngoại tình) cho Đường Sóc! Rất tốt!” Cao Thâm cười tít mắt, “Tôi nhất định giới thiệu hai người quen biết!” “Chúng tôi gặp mặt qua rồi! Chỉ là không quá thân thôi.” Cô cũng không có cách, cô cũng không muốn có mối quan hệ gì với Tề Viễn Dương. Nhưng…… Ngày đó Hứa Thuần đến tìm cô, cô chỉ có thể……thử xem! Cho dù không được, viên đạn trong đầu Đường Sóc đã lấy ra rồi, không sao! Mặc kệ thôi! Tháng tiếp theo, Ôn Thủy và Đường Sóc tỉnh dậy chưa bao lâu đã ở hai nơi khác nhau! Vì cảnh quay của phim “Lưu Huỳnh”, Cao Thâm từ xưa đến giờ đều là nắm giữ tác phẩm điện ảnh màn hình lớn, cho nên yêu cầu chất lượng rất cao! Khiến cho toàn tổ phim oán hận anh, cũng không có cách nào, nói sao thì Cao Thâm là đạo diễn mà! Hòa Thảo lúc sắp kết thúc mới đến, cô và Cao Thâm ngày xưa đã quen nhau rồi, cũng gọi là quen thân, hai người hợp tác vô cùng vui vẻ. Lúc giờ nghỉ, Hòa Thảo đột nhiên đi đến bên cạnh cô. Trên tay Ôn Thủy đang cầm kịch bản, nhìn một cái vào cô ấy, “Có việc sao?” “Chuyện liên quan đến Lê Tịnh, tôi rất xin lỗi, tôi trước đó không biết cô ta sẽ nói như thế, tạo phiền phức cho hai người.” Nhưng cô ấy cũng không có khả năng giúp đỡ Lê Tịnh, Đường Sóc cũng sẽ không nghe cô ấy. “Không sao!” Ôn Thủy đặt kịch bản xuống, bưng ly nước, “Cô ấy là vì muốn giúp đỡ cô, nhưng chủ yếu là xem cô suy nghĩ thế nào thôi, nếu cô thật sự không có ý đó, chuyện này chấm dứt tại đây.” “Tôi thật sự không có.” Hòa Thảo ngã người, kề sát bên tai cô, nhẹ nhàng nói một câu. Trên mặt Ôn Thủy lập tức lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn vào Cao Thâm ở xa, “Tôi cảm hấy cô có thể trở thành tôi tiếp theo.” Yêu thầm một người mà mấy năm sẽ không tỏ tình. “Tôi cảm thấy là bây giờ vẫn chưa xứng đứng kế bên anh ấy, cho nên sau này hẳn tính! Từ từ thôi!” Cô phải cố gắng để bản thân trở nên tốt hơn. “Vậy cô phải cẩn thận rồi, trong tổ phim có không ít người đều thích đấy! Hơn nữa còn có người khác, từ từ có thể bị người ta giành lấy trước đó, chuyện tỏ tình này, nhân dịp sớm sẽ không tệ, kinh nghiệm của tôi nói cô nghe!” Cô cảm thấy bản thân tỏ tình đã muộn rồi. Nhưng cuối cùng vẫn là ở bên nhau, tuy rằng quá trình gấp khúc bất thường, nhưng tóm lại cũng có chuyện tốt. “Tôi……vẫn chưa chuẩn bị, sau này hẳn tính!” Hòa Thảo mím môi, lại trở về rồi. Khó trách đến tổ phim rồi liền nói chuyện rất vui với Cao Thâm, còn mặt mày mắc cỡ, thì ra là thích người ta! Nhưng nhìn Cao Thâm, người đàn ông này……nhìn không ra anh ta thích hay không, có thể đạo diễn đều đặc biệt biết diễn kịch, là do họ biểu diễn quá xuất chúng, đối mặt không ít người đều có vài bộ mặt. Thấm thoát “Lưu Huỳnh” liền quay phim xong, buổi tối liền ăn mừng. “Đã là mùa hạ rồi.” Ôn Thủy ngồi trong xe cảm thán nói một câu, “Bộ phim này đã quay mấy tháng này……” “Nhất định sẽ rất hay đấy!” Tiểu Mặc ngồi kế bên cô, cầm lấy di động một bên viết Weibo một bên kích động nói. “Có thể!” Cô lười lặng dựa vào, “Tối nay không muốn đi……” “Buổi tiệc ăn mừng làm sao có thể không đi! Nhất định phải đi!” Nếu mà chị ấy không đi, cô chết chắc! “Được thôi……” Ôn Thủy nghiêng đầu nhìn vào cảnh đêm bên ngoài, cô sở dĩ không muốn đi là vì muốn về gặp Đường Sóc. Một đêm, một đêm này, ăn cơm xong cũng có thể trở về rồi! Chỉ là một đêm thôi. Đến chỗ ăn cơm, cô và Tiểu Mặc đi vào, không ngờ liền phát hiện trong đại sảnh được bố trí rất là xinh đẹp, còn ở khắp nơi đặt hoa hồng đỏ nữa. Tuy rằng Lưu Huỳnh trong phim cuối cùng đã chết rồi, người cô ấy yêu đã đem thi thể cô để lên bè, bốn bề còn để hoa hồng đỏ, nhưng cũng không cần ở tiệc ăn mừng tạo kiểu hình này chứ? Không biết còn tưởng rằng là tiệc kì quái gì nữa! Tiệc ăn mừng là phải xem phần giới thiệu phim, sau đó ăn cơm, trò chuyện, không có gì đặc biệt. Cô ngồi ở vị trí dãy thứ nhất, gần màn hình rộng nhất, nhưng cô cúi đầu nghiêm túc ăn, chỉ muốn ăn xong nhanh, sau đi tìm anh Sóc! Cao Thâm ngồi đối diện cô, ánh mắt nhạt nhìn cô, “Cô Ôn, cô rất vội sao?” “Tôi…..” Ôn Thủy đặt đũa trên tay xuống, bưng ly rượu, “Không vội, tôi rất bận.” Sau đó những người khác nhìn vào cô nâng ly rượu lên, liền đi đến cụng ly. Có vài người một làn khói đã qua đến, che lấy tầm nhìn của cô. Cô cầm lấy ly rượu, rất nhanh liền uống xong, trên mặt còn đang treo nụ cười. Sau đó, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc. “Thủy Thủy……” Cô lập tỉnh táo ngay, đặt ly rượu xuống, khắp nơi tìm kiếm hình bóng của anh, những người vây quanh cô đã nhường ra một tí, chính là ở màn hình rộng trước mắt. Tâm trạng kích động vừa nãy của cô dịu xuống một tí, anh không ngờ lại xuất hiện trên màn hình rộng, còn tưởng rằng anh sẽ xuất hiện trước mặt chứ! Nhưng anh có thể xuất hiện trong màn hình rộng, cô cũng là vui rồi. Tóc của anh đã lại dài ra, không phải kiểu đầu đinh trước khi rời khỏi rồi, nhưng vẫn là rất điển trai, vẫn là Đường Sóc quen thuộc trong trí nhớ cuả cô. “Bao nhiêu năm nay em ở bên và chăm sóc anh đều nằm trong lòng, anh yêu em, như là em yêu anh vậy, em đồng ý lấy anh không?” Âm thanh ôn nhuận của anh phát ra từ những cái loa xung quanh. Trên màn hình, anh lấy nhẫn ra, đơn gối quỳ xuống cầu hôn. “Đừng! Anh bận như thế sao? Cầu hôn cũng không đến hiện trường! Đánh giá kém!” Cô ngoảnh đầu, không nhìn Đường Sóc trên màn hình nữa, nhưng trong lòng cứ nhấp nhô kích động. Anh cầu hôn rồi! Thì ra hiện trường này là vì cầu hôn, xung quanh hình như còn có thể nghe được âm thanh cuả anh, cô đơn tay nắm chặt lấy ly rượu không, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]