Chương trước
Chương sau
“Vậy thì làm sao không phải là anh đi cùng với em chứ?” cô cười hỏi ngược lại
“Cũng có thể, nếu như bác sĩ đồng ý” Đường Sóc nhìn cô bưng cái bát nhỏ đi đến, “anh cũng muốn ở cùng với em”
“Nói rồi không nên ở lúc này bày tỏ tình cảm! Còn có thể yên lành ngồi ăn bữa sáng không!” Ôn Thủy ngồi xuống bên cạnh giường đút cho anh ăn, “ăn từ từ thôi, đã hơn một tháng không có đụng đến cơm rồi”
“Ừm”
Bữa sáng rất yên lặng, hai người đều chỉ nhìn đối phương, bọn họ mong muốn chẳng qua chỉ là đơn giản như thế này mà thôi
Như này đã mãn nguyện rồi!
Đây là cuộc sống mà bọn họ mong muốn!
Sau bữa ăn, Đường Sóc muốn đi ra ngoài dạo bộ
Ôn Thủy cẩn thận nhẹ nhàng dìu dắt anh, giống như anh là một người già dễ ngã
“Anh...không phải là chân tay bất tiện, Thủy Thủy, anh có thể tự mình đi lại, chì là trong đầu rất đau” Đường Sóc quay ngược lại vòng tay qua ôm lấy eo của cô ấy, “như này mới đúng”
“Anh vốn dĩ là có vết thương ở chân, chỉ là khi anh còn chưa có tỉnh lại thì vết thương của anh đã lành lại rồi! Như thế này cũng khá ổn rồi, không có cảm thấy đau nữa!” Ôn Thủy mỉm cười, “lần sau gặp phải tình huống như vậy, anh không được xuất hiện nữa!”
“Lần tới em gặp phải chuyện như thế, không nên quản người khác nữa, bản thân quan trọng nhất! Em nghĩ anh mà xem...” Đường Sóc dúc đầu vào bên tai của cô, “em muốn anh cô đơn đến già sao?”
“Không có! Không phải!” cô lập tức lắc lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ bé dần ửng đỏ, “en muốn ở bên anh đến đầu bạc răng long”
“Sau này cẩn thận chút, đoàn phim nếu như alij xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau này cũng không cần phải quay phim nữa!” Đường Sóc bây giờ nhớ đến ngọn lửa lúc đó, liền cảm thấy trong lòng với nỗi đau trong đầu giống nhau
“Ừm ừm, sẽ không đâu!” cô vội vàng gật đầu
Môi trường trong bệnh viện Thụy Nhã khá tốt, thời tiết ngày hôm nay cũng không tồi, chỉ là có chút oi bức
Hai người họ cùng nhau ngồi dưới chòi nghỉ mát, bọn họ ngồi nói chuyện, cười tươi vui vẻ
“Vui vẻ thế này sao! Cần thận vui quá hóa buồn!” đột nhiên, bên cạnh bọn họ truyền đến giọng nói của một người phụ nữ
Ôn Thủy vừa nghe thấy giọng nói đó, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang tiến lại gần, “bác sĩ Hứa, cô hôm nay làm sao có thời gian rảnh để đến đây thế?”
“Tôi đến thăm người bệnh của tôi, Đường tiên sinh!” Hứa Thuần đi đến phía bọn họ, ánh mắt ngừng lại ở trên đầu của Đường Sóc, “chắc đã hồi phục không tồi, khá ổn”
Đây mới chưa đến 24 tiếng, cô ta từ đâu mà nhìn thấy hồi phục khá tốt vậy?
“Bác sĩ Hứa, xin chào” Đường Sóc cũng chào hỏi
“Không cần khách sao, đúng rồi, tiền khâu vết thương của tôi không hề rẻ, hai người nhớ trả tiền trước đó!” Hứa Thuần vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc, ánh mắt đảo ngang đảo dọc, “bệnh viện hình như không thể hút thuốc, hàng ngày bác sĩ phải báo cáo tình hình, có chỗ nào không được khỏe nhất định phải nói, sau này nếu như lại xuất hiện hậu di chứng gì đó, tôi sẽ không quản đâu đó”
“Nhất định sẽ nói, làm phiền bác sĩ Hứa rồi” Ôn Thuỷu nhìn cô ấy thu lại điếu thuốc, “tiền khâu vết thương nhất định sẽ không thiếu”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi! Cũng không lãng phí tôi vất vả lâu như thế!” cơn nghiện thuốc lá của Hứa Thuần lại tái phát rồi, quay người bỏ đi!
Đường Sóc lập tức thu cái nhìn lại, cúi đầu nhìn Ôn Thủy, “tiền khâu vết thương chưa trả?”
“Em vẫn luôn bận rộn chăm sóc anh mà! Chuyện nhỏ như vậy, chuyển khoản là được rồi!” Ôn Thủy vòng tay của cánh tay của anh, “chúng mình tiếp tục đi dạo thôi!”
“Được”
Bọn họ đi dạo xong, khi quay trở lại phòng bệnh, Cảnh Thần Hạo gọi điện thoại đến nói anh ấy đã sớm trả số tiền vô cùng lớn cho cuộc phẫu thuật của Hứa Thuần rồi, có thể không cần quản cô ta!
Biết ngay Cảnh Thần Hạo sẽ không thể không quản mà!
Buổi tối của mấy ngày sau đó
“A Sóc, em rất muốn ở bên cạnh anh! Muốn ở cùng với anh! Nhưng mà...” Ôn Thủy nằm trong vòng tay của anh, “đạo diễn như gọi hồn gọi em đến đoàn phim! {Lưu Huỳnh}bởi vì xảy ra chuyện trước đây, bây giờ đang ở đầu sóng gió, em...”
Đường Sóc ôm lấy cô vào trong lòng, “em là nữ chính, anh có thể hiều, anh hồi phục cũng kha khá rồi, đi thôi! Ngày mai đưa em đi, tối nay ngủ bên cạnh anh trước”
Ôn Thủy sững lại, mới có mấy ngày anh ấy đã hồi phục kha khá rồi sao?
“Ngủ cùng! Đường tổng tính dùng cái gì để trả công đây?” bàn tay nhỏ của cô vẽ vòng tròn trên ngực của anh ấy, “ừm?”
“Lấy thân trả”
“...” cô bất ngờ, tiếp đó phối hợp, “được thôi! Không được phép hối hận! Em lúc nào cũng mang sổ hộ khẩu của mình bên người, chuận bị kết hôn đó!”
“Gấp gáp đến thế này sao?”
“Gấp! Em đều đã 27 rồi! Không gấp không được!” cô còn không gả đi, thì sẽ không sinh em bé!
Sau này sẽ thành sản phụ cao tuổi mất!
Cô không muốn trở thành sản phụ cao tuổi à!
“Được, ngày mai đi đăng ký kết hôn trước” anh có thể đi được
“Nhưng mà...trên đầu anh vẫn còn đang cuốn băng gạt, anh xác nhận muốn ở trên tấm ảnh chụp đăng ký kết hôn sau này sẽ mang băng gạt không?” như thế mà nhìn thì không phải có chút khác lạ sao?
Tuy rằng vẫn là vô địch đẹp trai!
“Em khinh thường rồi sao?”
“Không có! Em vui mừng còn không kịp nữa là!” cô làm sao có thể sẽ khinh thường chứ
“Anh đột nhiên cảm thấy em nói đúng, anh nghỉ ngơi khỏi hẳn rồi hẵng đi” Đường Sóc là bỗng nhiên cảm thấy không thể tùy tiện như này
Anh vẫn chưa có cầu hôn, vẫn chưa có hưởng thụ cảm giác được yêu đương với cô ấy, quá thiệt thòi cho cô ấy rồi!
Không thể như thế đối với cô ấy!
Anh sau này khi khỏe lại rồi, cô ấy muốn làm cái gì đều được!
“A! Không muốn à! Em muốn nhìn anh như này! Chúng mình ngày mai đi luôn! Đi luôn!” cô bắt đầu hối hả rồi, bàn tay nhỏ thúc thúc vào anh, “A Sóc, A Sóc...”
“Ngày mai cục dân cư không có đi làm, vẫn nên để sau này đi! Ngủ sớm chút, ngày mai còn phải đến đoàn làm phim nữa, khi quay phim phải cẩn thận một chút” Đường Sóc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, vuốt lên, “ngủ ngon”
Cô tuy rằng không muốn, nhưng vẫn nhắm đôi mắt lại đi ngủ
Đường Sóc sẽ không phải là hối hận rồi chứ?
Anh ấy có phải là viên đạn trong đầu sau khi lấy ra rồi, bỗng nhiên phát hiện không thích cô nữa rồi không?
Không được không được!
Cô nhất định phải nhanh chóng để bản thân mình vào trong quyển sổ hộ khẩu của anh ấy!
Như vậy mới an toàn!
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đường Sóc mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, phát hiện Ôn Thủy đã không còn ở đây
Anh cảm thấy trong đầu vẫn còn có chút đau nhói nhẹ, vẫn chưa có hoàn toàn nghỉ dưỡng hết
Ôn Thủy thế mà lại không có nói lời từ biệt với anh mà đã bỏ đi rồi
Chạy nhanh như thế, có chút không giống cô ấy
......
Tại hiện trường quay {Lưu Huỳnh}
Ôn thủy ngồi ở chiếc ghế nghỉ bên cạnh đạo diễn, ánh mắt liếc nhìn nhẹ Lê Tịnh, trong tay cầm ly nước
“Chị, làm sao lại để cô ta đối thoại kịch bản với chị chứ, đó là kẻ thù địch, có khung cảnh lấy roi đánh chị, cô ta sẽ không thật sự đánh chị chứ?” Tiểu Mặc dù gì cũng là trợ lý của Ôn Thủy rất lâu rồi, chuyện trong giới giải trí, cho dù bọn họ chưa từng có gặp phải, nhưng mà cũng có nhìn thấy không ít
“Có bao nhiêu người ở đây, cô ta sẽ không dùng cách ngu ngốc thể chứ? Thế không phải là sẽ khiến tất cả mọi người đều hoài nghi về tính chuyên nghiệp của cô ta, huống chi lại không phải là hôm nay! Đừng lo lắng!” cô không hề quan tâm nói
“Nói thêm, chị không phải là giúp cô ta sao? Nếu không cô ta vẫn còn đang bị đóng băng! Tiểu Mặc em gần đây có phải là xem phim truyền hình nhiều quá rồi không?” cô gần đây bận rộn, không có chú tâm đến Tiểu Mặc mấy
“Em vẫn cứ luôn xem rất nhiều! Còn nữa à!” Tiểu Mặc huyền huyền bí bí tiến sát lại gần tai của cô, “em vừa rồi nhận được tin tức từ tiểu ngạch, phía sau sẽ còn có sự tham gia khách mời của Hòa Thảo, bộ phim này đơn giản là muốn thu gom tất cả nam thần nữ thần, Tống ảnh đế cũng sẽ đến”
“Trước đây xảy ra chuyện, bên kịch bản và đạo diễn nhất định sẽ nghĩ cách, cách này chắc sẽ không tồi” tụ hội bao nhiêu nam thần nữ thần như thế, có thể không tốt sao?
Vả lại bây giờ A Sóc tỉnh lại rồi, cho dù xảy ra chuyện, anh ấy nhất định có thể giải quyết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.