Tối hôm đó, sau khi Ô Quy Hảo đi rồi, Cảnh Thần Hạo về cô liền nói chuyện này ra. Hai người ngồi trên sofa, ánh mắt Cảnh Thần Hạo gò má nghiêng của cô, “Vậy em gọi điện thoại cho anh ta đi, tối mai chúng ta dùng cơm. “Tối mai? Anh nôn nóng thế sao?” Cô có chút kinh ngạc. Thường lúc mà gặp được tình địch, anh không ngờ lại biểu hiện điềm đạm như thế, đây còn là Cảnh Thần Hạo ngày xưa cô quen biết sao? “Chuyện này nói sao thì sớm gặp mặt sớm tìm hiểu nhau, cứ để trong lòng mãi chẳng phải là cứ nhớ đến anh ta sao?” Cảnh Thần Hạo đột nhiên ôm lấy hông cô, kề sát cô, “Nhiễm Nhiễm, trong lòng em chỉ có thể có anh.” “Trong lòng em chỉ có anh.” Cô cười nhẹ, cầm lấy di động, “Vậy em gửi tin nhắn cho anh ấy nhé!” “Ừ.” …… Gió đêm có chút mát nhẹ, Hứa Thuần mặc bộ đồ ngủ hai dây màu đen đi xuống lầu muốn rót rượu, nhưng lại phát hiện Tề Viễn Dương ngồi trên sofa, đang nhìn vào di động. Trên bàn trà đằng trước còn đặt ly rượu, hiển nhiên là vừa nãy là đang uống rượu. “Muộn như vậy rồi, bận công việc?” Cô đi qua đến, rót một ly rượu, “Công nhân gương mẫu à! Xin hỏi Tề tổng anh khi nào trở thành công nhân gương mẫu rồi?” Hứa Thuần vừa uống rượu, ánh mắt nhìn thấy cơ thể không nhúc nhích của anh, “Khờ rồi? Hay là câm rồi? Anh bị điểm huyệt rồi?” “Tề Viễn Dương!” Cô cầm ly rượu bước nhanh đi đến bên cạnh Tề Viễn Dương ngồi xuống, nhìn vào màn hình di động của anh. “Tề tổng, nghe nói anh về rồi, tối mai cùng nhau ăn cơm nhé! Chỗ cũ khách sạn Cảnh Thiên, chúc ngủ ngon.” “Nhiễm Nhiễm……” Hứa Thuận đọc một lượt tên người gửi tin nhắn, “Người anh thích tên là Nhiễm Nhiễm?” “Nghe hay không?” Tề Viễn Dương cuối cùng có một chút động tác, ngón tay ấn vào màn hình một cái, “Cô muốn đi?” “Tại sao đột nhiên hỏi tôi? Cô ấy rất bận tâm đến sự tồn tại của tôi sao? Nếu như thế, anh nói gì với cô ấy rồi? Hay là……trong lòng cô ấy có anh, bận tâm tôi đến vậy?” Hứa Thuần mới không tin đâu! Cô bắt chéo chân, ung dung thong thả thưởng thức rượu, “Nói trước nhe, tôi cứu anh, anh dẫn tôi đến thành phố A chơi, ăn uống mặc ở đi chơi tất cả anh lo hết, hành trình của tôi cũng do anh làm chủ, anh nói đi thì đi thôi……” Tề Viễn Dương đơn giản đáp lại một chữ “Uhm”, sau đó đặt điện thoại xuống, trước khi cầm ly rượu lên, đưa tay lấy một tấm thiệp trên bàn trà, “Cầm lấy đi! Ăn uống mặc ở đi chơi tôi lo hết.” Nói trước rồi, anh ắt nhiên sẽ không thay đổi. Hứa Thuần nhìn thấy tấm thẻ đen trên tay anh, sau đó cầm trên tay, hai ngón kẹp lấy thẻ ngân hàng, “Tôi có cảm giác bị bao nuôi, xin hỏi kim chủ, tôi có cần ba chung (ăn chung, uống chung, ngủ chung) không?” “Không cần.” Tề Viễn Dương cầm ly rượu lên, lên lầu. “Tề tổng đúng là không giải phong tình……” Cô nhấp ly rượu, cô một đại mỹ nữ xinh đẹp như thế ngồi kế bên, không ngờ lại đi như vậy rồi. “Phong tình đúng là chống đối người rồi, tôi……không có phong tình với cô, phụ nữ xem là anh em tôi sẽ không ngủ chung đâu.” Tề Viễn Dương đầu cũng không quay lại nói. Sớm biết không thể xem là anh em rồi. Nhưng cô cũng không có thích anh, so, chả sao cả. Trái lại cô rất hiếu kì phụ nữ anh thích là như thế nào. Chiều ngày thứ hai. Tề Viễn Dương và Hứa Thuần ở khách sạn Cảnh Thiên xuống xe. Tề Viễn Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt lộ ra một tia khác thường, “Tối nay cố ý trang điểm qua, tại sao?” “Ra đây gặp khách, đương nhiên phải trang điểm lại chút, chẳng lẽ dùng vẻ mặt bình thường, vẻ mặt buồn hiu gặp khách sao?” Cô cười hỏi ngược lại, “Tôi có nên quàng lấy cánh tay anh không?” “Không cần.” Tề Viễn Dương bước nhanh đi vào bên trong. “Không cần thì không cần.” Cô cũng chả muốn đâu! Hai người sau khi vào phòng xong, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của em bé, âm thanh còn non gọi lên, “Mẹ mẹ……” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn một cái về phía cửa, khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, “Hai người đến rồi, rất lâu không gặp.” Ánh mắt Hứa Thuần nhìn vào cô, cảm giác đầu tiên chính là xinh đẹp! Trong ma mị mang theo một chút dịu dàng. Đứa bé trong lòng rất dễ thương, mắt xanh tóc đen, người như vậy rất là ít. “Gọi chú nào.” Bùi Nhiễm Nhiễm dạy em bé. Tề Viễn Dương ngã người nhìn vào em bé, khuôn mặt tuấn tú cười nhẹ, “Chào con……” Tiểu Hành Hành mở to mắt nhìn vào anh, đôi mắt chớp chớp, “Chú……” “Ngoan thật.” Tề Viễn Dương ngồi xuống kế bên cô, liếc một mắt vào người phụ nữ đang đi tới, đơn giản giới thiệu một câu, “Hứa Thuần.” Bùi Nhiễm Nhiễm chỉ là nghe qua tên này, chưa từng gặp qua cô ấy, Hứa Thuần! Chẳng lẽ là người bạn sĩ bọn họ đang tìm sao? Cô lập tức cười giơ tay với phía Hứa Thuần, “Chào cô, Bùi Nhiễm Nhiễm.” “Nghe danh đã lâu! Hứa Thuần.” Hứa Thuần bắt tay với cô, ánh mắt nhìn vào Cảnh Thần Hạo kế bên, “Anh Cảnh!” Cảnh Thần Hạo bị bơ đến giờ cũng không muốn để tâm đến Hứa Thuần, nhưng……Đườn Sóc bây giờ rất cần cô ấy. “Chào cô.” Âm thanh bình tĩnh thanh lạnh. “Ngồi đi!” Đứa bé trong lòng Bùi Nhiễm Nhiễm không hề sợ lạ, giơ tay nhỏ lên liền bò lên người Tề Viễn Dương ở kế bên. “Muốn chú bế sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn vào em bé, “Được không?” “Được.” Tề Viễn Dương nhận lấy em bé, đứng trên đùi của anh, đôi mắt to màu xanh nhìn anh. Phục vụ rất nhanh bắt đầu lên món, Bùi Nhiễm Nhiễm nhiệt tình nói chuyện với Hứa Thuần, rất nhanh hỏi đến phần nghề nghiệp. “Tôi……bác sĩ.” Hứa Thuần bưng ly rượu, thong thả trả lời. Nhìn thấy họ đương nhiên là biết được nguyên nhân họ nhiệt tình như thế rồi. Vì Đường Sóc! “Bác sĩ, gần đây có thời gian không? Chúng tôi có một người bạn trong bệnh viện, không biết bác sĩ Hứa có thể tiện đi thăm anh ấy không?” Hứa Thuần nghiêng đầu, ánh mắt nhạt nhạt nhìn vào Tề Viễn Dương, “Viễn Dương, chúng ta gần đây còn có chuyện khác làm không?” “Tôi không có, cô có sao?” Tề Viễn Dương bây giờ đang vui vẻ ghẹo em bé. Đúng là đáng yêu. Dễ thương như lúc Dương Dương Noãn Noãn còn nhỏ. “Tôi……” Cô đã ám chỉ rõ ràng như thế cũng nhìn không ra, xem ra cô chỉ có thể đi thăm Đường Sóc rồi. “Tôi cũng không có, ngày mai tôi đi xem thử!” Hứa Thuần nghiêng đầu nhìn vào Tề Viễn Dương và Tiểu Hành Hành, trông ra anh cũng rất là thích con nít đấy! Cái đề xuất ngày đó của cô không tốt sao? Cô cảm thấy cũng không tệ đấy! Lúc nếu như đến được bước đó, cô cảm thấy bản thân chắc có thể chấp nhận được. “Chú……” Tiểu Hành Hành tay nhỏ đấm vào người anh, miệng nhỏ đột nhiên bắt đầu phun nước miếng, “Phụt……” “Hành Hành!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy động tác của nó, lập tức nghiêm khắc la lên. Tiểu Hành Hành lè lưỡi, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt cười vui. “Đứa con này, gây chuyện còn vui như thế.” Bùi Nhiễm Nhiễm cạn lời bế lấy Tiểu Hành Hành, nhìn vào áo sơ mi trước ngực của Tề Viễn Dương bị ướt, “Tề tổng, anh đi thay đồ đi!” “Được.” Tề Viễn Dương vừa nói liền đứng dậy, bọn họ cũng ăn xong rồi. Hứa Thuần lập tức cũng đi theo. Trong phòng chỉ còn lại gia đình 3 người bọn họ, Cảnh Thần Hạo nhìn vào Tiểu Hành Hành cười gian, giơ lên một ngón cái, “Con trai! Làm tốt lắm.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào vẻ mặt thanh lạnh tuấn tú của Cảnh Thần Hạo, ngữ khí nghiêm khắc, “Anh dạy nó sao?” “Không có, vợ, anh không có.” Anh đi vào vẫn chưa nói chuyện với Tiểu Hành Hành, làm sao có thể dạy nó. “Nó là con nít, hiện tượng bình thường.” Cảnh Thần Hạo mặt không đổi sắc nói, “Phải không? Tiểu Hành Hành.” Tiểu Hành Hành không ngờ lại gật đầu, vẻ mặt đó Bùi Nhiễm Nhiễm xém tí……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]