“Không nên mạo hiểm, bác sĩ nói…” cô khẽ im lặng, bác sĩ nói gì không quan trọng, quan trọng giờ anh vẫn ổn là được.
Bọn họ sau này sẽ cố gắng, đợi đến khi tìm được bác sĩ, đạn trong đầu anh chưa chuyển qua ác tính, có thể gắp ra được.
Nếu không lấy ra được, cô nhất định sẽ tự trách đến chết mất.
Đường Sóc hôm nay thành ra như thế, chắc chắn là họa do cô gây ra tối qua.
Lỗi của cô!
Đều là lỗi của cô!
Hai người yên lặng nằm trên giường 1 hồi, Đường Sóc mới từ từ hoàn hồn lại, ‘‘Dậy đi! Mau đi ăn cơm.’’
‘‘Trở mặt nhanh thật!’’ Ôn Thủy nhìn anh đứng dậy, mắt lướt qua thân dưới của anh, vội xuống giường, ‘‘Em đi ăn cơm!’’
‘‘OK’’ cơm của cô cũng nguội hết rồi
Cô ở ngoài ăn cơm, Đường Sóc ở trong tắm, cảm giác thể thật khó nói nên lời.
Sau 1 hồi anh mới ra, khuôn mặt đẹp trai chiều chuộng nhìn cô, ‘‘Sau này đừng có dụ anh.’’
‘‘Em không có!’’ Cô thề, trời đất có thể làm chứng, cô chỉ muốn gọi anh dậy thôi.
‘‘Còn không có, em tiến gần bên tai anh gọi anh thế!’’ anh mới tỉnh, tinh lực dồi dào
‘‘Gọi anh là dụ dỗ anh hả? bình thường em cũng gọi anh thế mà!’’ cô ngẩng đầu nói xong, thấy sắc mặt anh dẫn thay đổi, ‘‘Em sai rồi, em lập tức đi ngay, chiều nay Thanh Thanh nói phải đi quay phim! Chắc là khóc mất.’’
‘‘Khóc thì bảo cô ta về đi, ở đây phiền em.’’ Đường Sóc nhớ đến hình ảnh 1 cô gái đột nhiên xông vào, toàn thân mất tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657784/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.