Chương trước
Chương sau
"Tại sao tôi phải vì một câu nói của cô ta mà tức giận chứ? Cho dù trước kia tôi có tức giận đi chăng nữa, nhưng bây giờ đã hết rồi, anh là của em, em sẽ không giận! nếu anh không phải là của em, em cũng không có tư cách để giận anh, có đúng không?" cô ta cúi đầu nhìn anh ta.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc lý lẽ đó em hiểu mà.
"Được, nghe em vậy." Đường Sóc nhìn thấy cô ta đã sửa soạn xong hết rồi, "chiều nay làm gì?"
Chả phải đến lớp nấu ăn sao?
"Em muốn về nhà xem phim, về trước đây, anh nhớ đi ngủ tí đi nhé."Nếu như được thì cô muốn cùng anh ngủ trưa với nhau.
"Được, đi đường cẩn thận." Đường Sóc tiễn cô ta ra ngoài.
Cô ta rất nhanh đi xuống dưới nhà, nhưng khi đến dưới lầu, có hai người đồng thời đi đến
"Ôn tiểu thư, sao rồi nhỉ?" Lê Tịnh kích động lên hỏi.
Nhưng ánh mắt của Ôn Thủy lại đi nhìn sang một người con gái khác, "sao cô lại đến đây nhỉ?"
Đường Sóc á!
Cô gặp nạn rồi!
Trong lòng cô khóc không ra nước mắt!
"Chị Nguyệt! em đến tìm chị đấy!" Triệu Thanh Thanh kích động choàng lấy tay cô, "ở đây có phải là công ty của anh rể đúng không? Chị vừa mới đến thăm anh rể đúng không?"
Lê Tịnh nghi ngờ nhìn họ, "Ôn tiểu thư, em vừa mới hỏi về chuyện của chị, sao rồi?"
"A Sóc anh ta sẽ biết sắp sếp, cô yên tâm đi." Ôn Thủy nhìn cô ta nhẹ cười.
Bây giờ việc quan trọng không phải là Lê Tịnh, mà là cuộn phim của tiểu nha đầu này!
"Chị Nguyệt, chúng ta có cần đi gặp anh rể không?" Triệu Thanh Thanh nhìn cô ta, mắt chớp liên hồi, "anh rể nói rằng em có thể đến ghi danh, nhưng họ không cho em vào, ghi danh ở đâu thế?"
"Chúng ta về nhà rồi hẳn nói." Ôn Thủy bước lớn đi ra ngoài.
Tự nhiên cô ta không thể dẫn Triệu Thanh về nhà của Đường Sóc được, mà là đến nhà của cô.
Ôn Thủy bên nói bên lái xe, "Em vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba rồi, còn nửa tháng học kì, em không nghĩ rằng bản thân cần phải học cho thật cao thật giỏi, sau đó nếu em muốn vào khu giải trí, học một trường nghệ thuật nào đó, có được không?"
"Không được! có đường tắt tại sao, không đi? Chị Nguyệt, trước kia chả phải chị cũng đâu có học qua trường nghệ thuật đúng không? Sự chuyên nghiệp của chị và biểu diễn đâu có liên quan gì!" Triệu Thanh Thanh cuối đầu chơi điện thoại, "trước khi em đến đã dò trên mạng rồi, trong giới giải trí, anh rể nói một không ai nói hai, em dựa hơi anh ta là an toàn nhất."
"Em thật sự là muốn trở thành diễn viên à? Làm diễn viên rất mệt mỏi, đóng phim không đơn giản như em nghĩ đâu." Cô ấy gần như không nói nên lời.
Sao mẹ lại không coi chừng em ấy nhỉ, lại để cho nó chạy đến đây.
"Em đến đây, ba mẹ có biết không?" cô ta nghi ngờ.
"Ba mẹ không biết gì cả, nên chúng ta phải ăn nói nhẹ nhàng! Chị Nguyệt! chị sẽ giúp em mà đúng không? Ba em và mẹ chị sắp kết hôn với nhau rồi, sau này chúng ta là người một nhà rồi, người một nhà là phải giúp đỡ lẫn nhau, không phải sao?" Triệu Thanh Thanh nắm chặt cái điện thoại, ngẩn đầu nhìn cô ta.
"Ừm, sau này chúng ta là người một nhà, nhưng giờ chị nghĩ việc học em quan trọng nhất, việc đóng phim, sau này mới bàn vậy!" cô ta thật sự không muốn quản nữa!
Bọn họ vốn dĩ không quen biết nhau, tính ra tết này mới là lần gặp mặt đầu tiên
Không biết ai dạy cô ấy gọi mình bằng chị Nguyệt nữa nhỉ?
"Em không muốn! em ra ngoài thì sẽ không nghĩ là sẽ trở về! không được! em đã nói với bạn học của mình hết rồi, em muốn làm diễn viên! Nếu em cái gì cũng chưa thực hiện mà quay trở về, thì thật sự rất mất mặt! có phải vậy không? Nếu em mất mặt thì chị Nguyệt cũng bị liên lụy! lúc nào chị đi diễn có thể dẫn em theo được không?" Triệu Thanh Thanh vẻ mặt kỳ vọng, "em muốn đi học hỏi!"
"Gần đây chị không có đóng phim, nên không có cơ hội dẫn em đi chung, lát nữa chị sẽ điện cho mẹ, nhờ mẹ đến đón em." Gần đây cô rất bận, thật sự không có tâm trí dẫn dắt người mới, mà lại là Triệu Thanh Thanh.
"Gì mà không đóng phim, chỉ là không muốn dẫn em đi!" Triệu Thanh Thanh biễu môi, "không biết có phải làm chị không?"
"Em nghĩ rằng đi học quan trọng hơn đóng phim à? Bây giờ em mới học cấp ba, nhất định sẽ hối hận." Ôn Thủy cố gắng nói lý với cô ta, dù sao cũng là con gái của ba ghẻ mình.
"Em sẽ không hối hận đâu, chị Nguyệt, chị dạy em đi, sau này em là đại minh tinh rồi, thì sao em có thể hối hận được?" Triệu Thanh Thanh vẻ mặt ngây thơ mỉm cười nhẹ nhàng.
"Chị nói một ngàn lần là sao này có là đại minh tinh, thì khi các fan và ký giả truyền thông hỏi về học lực của em, em trả lời họ mình vẫn chưa tốt nghiệp cấp 3 sao? Bây giờ bên ngoài nhiều sinh viên lắm, em thân là một thần tượng mà lại bỏ học sao?" Ôn Thủy nắm chặt vô lăng, chạy xe chậm lại, bỗng nhiên quay đầu xe.
"Chị Nguyệt, chị muốn làm gì thế? Chị dẫn em đến Đường Thị sao?" cô ta lập tức vui vẻ hỏi.
"Không phải, chị chở em ra sân bay, đón máy bay trở về đi học ngay." Ôn Thủy nói rồi lái xe phi thật nhanh.
Tiểu cô nương này thật bấn loạn.
"Em không muốn! em không muốn! chị Nguyệt......" Triệu Thanh Thanh ngồi phía sau, bỗng nhiên bắt đầu khóc lên.
Ôn Thủy nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt khổ sở của cô ta, thế là khóc ra nước mắt.
"Được rồi được rồi, gần đây chị không có đóng phim, ngày mai sẽ dẫn em đi đoàn phim học hỏi, sau khi em xem xong, thì về nhà đi!" rốt cuộc cô ấy vẫn yếu lòng.
"Cám ơn chị Nguyệt!" Triệu Thanh Thanh lập tức lau nước mắt, còn lâu cô ta mới ở đó học hỏi tí rồi về đâu!
Nhất định sẽ nghĩ cách ở lại đây mà.
Ôn Thủy dẫn cô ta về biệt thự, ở nhà vẫn có người làm.
"Hôm nay em trú lại đây đi! Ngoan ngoãn ở đây, ngày mai nhất định sẽ có trợ lý đến đón em, đừng làm loạn lên, nếu không chị sẽ cho em về nhà ngay." Ôn Thủy nhìn thấy cô ta, sắc mặt nghiêm túc.
"Chị Nguyệt, em biết rồi, em nhất định sẽ không làm loạn mà, nhưng chị không ở đây à?" Triệu Thanh Thanh nhìn xung quanh căn biệt thự rộng lớn, biệt thự rất đẹp, chị Nguyệt lại không ở đây.
Vậy thì trú ở đâu?
"Chị trú ở nhà A Sóc, em nghỉ ngơi đi." Ôn Thủy nghiên đầu nhìn người làm, "má Lưu, phiền bà rồi."
"Tiểu thư yên tâm." Má Lưu trả lời.
Ôn Thủy rất nhanh rời khỏi, Triệu Thanh Thanh ở trong biệt thự bắt đầu tung hoành.
Ôn Thủy nhanh chóng lái xe về nhà mình, thì nghe thấy Đường Thị và Lê Tinh đang bàn về việc hủy hợp đồng.
Đường Sóc làm việc rất nhanh, thế mà đã nhanh chóng hủy hợp đồng rồi.
Nhưng bây giờ Triệu Thanh Thanh lại nhức đầu, nghĩ đến cái đầu muốn nổ tung.
Cô ta núp mình bên ghế sofa, bên cạnh có rất nhìu kịch bản, lần trước là cổ trang, nhưng giờ không muốn đóng cổ trang nữa.
Quốc dân này thật không tệ, cô ta từ từ chọn lựa, trong lúc chọn thì Đường Sóc đã đi làm về.
"A Sóc!" cô ta kích động đứng dậy, những tập kịch bản rơi xuống nền đất.
Cô ta ngại ngùng bặm môi, sau đó nhanh chóng cúi xuống lượm lại kịch bản
"Đã chọn xong rồi à?" Đường Sóc đi đến gần cô, "sao mà kích động thế?"
"Không phải là vì chọn xong kịch bản kích động, mà là em nhìn thấy anh trở về, nên mới kích động." cô ta đem kịch bản đặt trên ghế sofa, mặt nhỏ mỉm cười, sau đó chủ động ôm lấy anh ta, "A Sóc, em có thể gặp chuyện rắc rối rồi."
"Lê Tịnh đã hủy hợp đồng, cô ta có thể đi tìm khu giải trí khác, đối với cô ấy có thể là một việc tốt, cô ta sẽ không đến tìm em đâu." Đường Sóc cúi đầu nhìn, cái eo của cô ta bị anh ta ôm thân mật, người anh có chút sốt sắn.
"Anh biết rồi, nhưng người em nói không phải là Lê Tịnh, mà sắp trở thành con gái của người cha sau rồi, em ấy chạy đến đây, nói với em là muốn làm diễn viên, em ấy còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa mà! Em......" cô ta vùi đầu vào lòng anh, "bây giờ em ấy còn đang ở nhà em, nếu em ấy không trở về, thì phải làm sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.