“Kia là Đường tổng sao?”
“Đúng vậy a! Bọn họ có phải đang cãi nhau không? Sao Ôn Thủy lại ra đây chơi?”
“Cái gì mà chơi, đây gọi là phóng túng, chắc chắn giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì đó rồi.”
Trong quán rượu mọi người bàn tán không ngớt, bên ngoài mưa đã khá lớn.
Ôn Thủy chạy một mạch dưới mưa, Đường Sóc nhanh chóng cởi áo vest bên ngoài che cho cô.
“Em muốn tùy hứng đến khi nào?”
“Đã nói không cần anh tiễn. Em cũng không cần anh quản.” Cô không muốn ở cạnh Đường Sóc nữa.
Nếu không muốn ở bên cô, không thích cô, vậy còn quan tâm cô làm gì?
“Ưng Thường Nguyệt, em náo đủ chưa? Mai còn phải quay phim, em bệnh rồi sao quay đây?” Đường Sóc hét lớn.
“Anh chỉ lo việc em không thể quay phim, nếu không anh sẽ không quan tâm có phải không?” Cô quay lại, hét lớn.
“Đường Sóc, tôi không muốn thích anh nữa, anh là một tên khốn nạn, anh chưa từng nghĩ cho tôi, tôi không muốn quan tâm anh nữa.” Cô quắc một chiếc taxi, leo lên xe rời đi.
Đường Sóc cầm chặt áo vest trong tay, nhìn chiếc ô tô chở cô rời đi, nhớ kỹ bảng số xe.
Cô không xảy ra chuyện gì là được rồi.
Ngày thứ hai, studio.
Toàn bộ đoàn làm phim đều đang chờ Ôn Thủy, vậy mà chỉ chờ được Tiểu Mạc – trợ lý của Ôn Thủy.
“Đạo diễn, hôm qua chị ấy dính mưa nên bị cảm rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi ở khách sạn, lịch trình quay phim có thể dời lại chiều nay không?” Cô lễ phép đứng trước mặt đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657755/chuong-822.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.