"An Quân Huyền, anh có bị điên không!" Bùi Nhã Phán quát chói tai cắt ngang lời nói của anh ta, "sao anh tự tin thế, chúng ta ở lại nơi này ba ngày rồi, bên ngoài không có nơi ở yên ổn của Cảnh gia nữa, anh còn nói nhiều thứ vô dụng để làm gì nữa? Muốn chứng tỏ sự lợi hại của anh à? Chẳng qua anh chỉ là lợi dụng phụ nữ để đạt được mục đích thôi! Nếu như không phải Diệp Mộ Yên, thì làm gì anh có thành tựu như hôm nay? Nếu như không phải Diệp Mộ Yên thì làm sao anh có thể phá hoại gia đình người khác thành công sao? Tiểu nhân như anh, thì có tư cách gì mà khoa trương chứ? Tôi cảm thấy kinh tởm!"
"He......" An Quân Huyền cúi đầu nhìn mặt cô ta, thờ ơ nói, "thế thì chúng ta rất hợp, cách của anh được khởi phát từ cách của em mà thôi, nhưng so với em thì anh hoàn thiện hơn."
"Anh mới là người gian tà tiểu nhân!"
"Hai ta đều như nhau cả mà." An Quân Huyền cười đáp lại, thuận tay đón lấy eo cô, "gấp rút đến không kìm nén được tìm đến anh, bộ muốn rồi à?"
"Khốn kiếp! Lưu manh!" Bùi Nhã Phán vùng vẫy thoát khỏi nơi giam cầm của anh ta, chạy ra ngoài.
An Quân Huyền vẫn ung dung nơi đó, ánh mắt nhìn họ một hồi, đặc biệt là ánh mắt của Cảnh Thần Hạo lúc nhìn anh ta, hận đến nổi muốn phanh thây anh ta thành từng khúc.
Anh ta đã thành công khiến họ phẫn nộ, rất tốt, đi ngủ thôi!
Thấy anh ta đi rồi, Bùi Nhiễm Nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1657739/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.